Chiến Thần Phục Thù

Chương 274



Ở vị trí này, nhiệt độ âm những mấy chục độ, hơi thở ra cũng hóa thành băng.

Tuy nhiên, cách đó khoảng mười mét lại có một suối nước nóng đang tỏa ra từng luồng hơi nhiệt bừng bừng.

Người phụ nữ đứng trong hồ nước nóng.

Đưa lưng về phía anh, như không hề có gì xảy ra.

Sao lại như thế được?

Theo lý thuyết, hồ nước nóng này cũng bị đóng băng mới đúng.

Hoặc giả sử nhiệt độ của hồ nước nóng này rất cao thì hẳn phải hòa tan hết băng xung quanh mới phải chứ.

Làm thế nào mà trong vòng mười mét, ở cùng một nơi, lại có hai loại nhiệt độ chênh lệch nhau lớn đến mức này?

Thật sự không bình thường, cũng không khoa học.

Lăng Khôi cắn môi, cố giữ cho mình tỉnh táo. Anh đưa tay dụi mắt, chợt nhận ra mọi thứ trước mắt mình không phải là ảo giác.

Lăng Khôi cắn răng, bước từng bước một về phía trước.

Anh muốn đến gần suối nước nóng hơn, như vậy sẽ không thấy lạnh nữa.

Khoảng mười mét, chỉ cần mười bước chân là có thể đến nơi.

Nhưng Lăng Khôi càng đi về phía trước thì nhiệt độ xung quanh lại càng giảm xuống.

Đi thêm năm bước nữa, Lăng Khôi phát hiện chân mình đã bắt đầu đóng băng.

Không thể nào!

Càng đến gần suối nước nóng thì càng ấm lên mới đúng.

Sao có thể càng ngày càng lạnh đi?

Thật quỷ quái!

Lăng Khôi cắn răng, tiếp tục đi về phía trước.

Bước thứ sáu, Lăng Khôi sử dụng ngoại kình, để máu lưu thông đến khắp cơ thể, thúc đẩy nhanh quá trình trao đổi chất, hòng chống lại lạnh giá xung quanh.

Bước thứ bảy, Lăng Khôi siết chặt nắm đấm, cơ bắp toàn thân gồng lên từng thớ, sức mạnh tràn trề.

Bước thứ tám, Lăng Khôi bắt đầu vận dụng chiêu thức Hình Ý Quyền, phát ra lực.

Bước thứ chín, anh bắt đầu vận dụng chiêu thức trong cuốn Xích Dương Cửu Thiên, ngoại kình toàn thân cũng vận chuyển đến mức tối đa.

Nhưng chỉ còn một bước cuối cùng, dù Lăng Khôi có làm cách nào chăng nữa cũng không bước lên được.

Quá lạnh!

Anh vận động toàn bộ năng lượng cũng không có cách nào nhấc nổi bước chân, lớp băng dưới chân càng lúc càng dày.

Chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào hồ nước nóng.

Nhưng không thể đi qua được.

Ngược lại, bản thân anh đang dần dần bị đóng băng.

Người đưa lưng về phía anh chính là Tô Kinh Hồng, trong lúc này bất chợt mở miệng nói: “Tốt lắm, không ngờ anh có thể đi đến bước này. Có điều, một bước cuối cùng anh không thể đi nổi đâu, trừ phi anh là tông sư võ thuật”.

Chết tiệt, cần phải mạnh đến mức đó sao?

Lăng Khôi cắn răng: “Cô cứ việc giả ngầu nữa đi. Ai nói là tôi không thể đi nổi bước cuối cùng này chứ?”

Lăng Khôi bỗng nhiên gồng cả hai tay, cơ bắp hiện lên cuồn cuộn, cứng rắn như thép.

“Rắc, đùng”.

Xương cốt nối liền, cơ bắp bùng nổ.

Sau đó, hai tay anh đột nhiên đánh về phía trước.

Chiêu thức đầu tiên của Xích Dương Cửu Thiên: Mặt trời lặn.

Ầm!

Một luồng năng lượng cực lớn đột ngột phóng ra, tỏa khắp bốn phương tám hướng.

Mãnh hổ gầm thét xông lên phía trước.

“Rắc rắc!”

Băng tuyết ngưng tụ dưới chân vỡ vụn thành từng miếng nhỏ.

Lăng Khôi quát lớn, nhấc chân phải lên, bước tới một bước.

Bước thứ mười, cuối cùng cũng bước tới được.

Bởi vì đã dùng hết sức lực nên Lăng Khôi cảm thấy cả người mệt rã rời, hai mắt ứ máu, miệng phải mở to để thở.

“Cuối cùng cũng đến rồi”, Lăng Khôi vừa đau vừa mệt nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ nhõm.

Có điều, anh mới nhoẻn miệng cười đã không cười nổi nữa, thay vào đó là tiếng hét thất thanh như lợn bị chọc tiết, người cũng nhảy dựng lên.

Mẹ kiếp!

Sao lại nóng thế?

Đây là nước sôi!

Nước trong hồ kia là nước sôi, nóng như đang đặt trên bếp lửa.

Cho dù Lăng Khôi có lợi hại đến mức nào chăng nữa cũng không thể chịu được sức nóng của nước sôi.

Trừ phi là tông sư võ thuật, có thể vận chuyển nội kình, tạo thành lớp giáp kim cương bảo vệ cơ thể mới có thể chống cự được nhiệt độ nước nóng đến mức này.

Mà Lăng Khôi cách cảnh giới tông sư võ thuật còn một bước dài.

Theo bản năng, Lăng Khôi vô thức lùi về phía sau nửa bước, đứng ngay vạch phân cách giữa hồ nước nóng và hầm băng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Nhưng nửa người lạnh như băng, nửa còn lại nóng như đứng trong chảo dầu.

Lăng Khôi cũng cảm nhận được cơ thể mình như muốn nổ tung.

Người phụ nữ này quá kinh khủng!

Đây quả thực không phải là người!

Tô Kinh Hồng vẫn đưa lưng về phía Lăng Khôi: “Cũng không tệ nhỉ, mặc dù không phải tông sư võ thuật nhưng vẫn có thể bước đến đây. Tôi coi thường anh rồi”.

Lăng Khôi nói: “Tôi vẫn nên quay về bên ngoài bình phong, như thế sẽ thoải mái hơn chút”.

Lăng Khôi vừa cất bước định lùi về.

Tô Kinh Hồng đã hỏi lại: “Anh không muốn chữa trị vết thương nữa à?”

Lăng Khôi đáp: “Em gái cô nói, trước giờ tâm trạng của cô chưa bao giờ tốt cả, cứu hay không cứu thì phải xem ý cô thế nào. Tôi cảm thấy bây giờ tâm trạng cô không được tốt, nên tôi vẫn nên lùi về thì hơn, như vậy chứng tỏ tôi cũng có chút lễ độ”.

Tô Kinh Hồng nói: “Lễ độ? Anh nói thế không sợ làm bẩn từ lễ độ này hay sao?”

Lăng Khôi cũng cạn lời: “Sao có thể chứ, tôi vẫn luôn là con người lễ độ mà”.

Giọng nói của Tô Kinh Hồng lạnh như băng: “Không phải anh vừa nói muốn chết trong tay người đẹp sao? Tôi ở ngay đây, sao anh không đến?”

Chị gái à, dù người đẹp đến mấy nhưng tôi cũng cần mạng sống!

Ai biết cô là người hay là quỷ!

Đứng trong nước sôi cũng không bị gì.

“Tôi vừa nghĩ lại rồi, tốc độ tiến triển của chúng ta có vẻ hơi nhanh, chậm rãi vẫn tốt hơn”, Lăng Khôi lui về sau một bước.

Lui về, mình còn cơ hội sống sót.

Nếu tiến vào giữa hồ nước nóng với nhiệt độ sôi này, Lăng Khôi căn bản không thể chịu đựng nổi.

Tuy nhiên, điều khiến Lăng Khôi kinh ngạc là càng lùi về sau thì nhiệt độ càng giảm xuống.

Không đúng!

Lúc tới, càng cách xa hồ nước nóng thì nhiệt độ càng cao.

Dọc theo đường cũ trở về, nhiệt độ hẳn là càng lên cao mới đúng.

Sao lại càng lúc càng lạnh?

Đi hai bước, Lăng Khôi cảm thấy mình không thể chịu nổi.

Bất đắc dĩ, Lăng Khôi đành quay về vị trí cũ, lúng túng nói: “Cô Tô à, quả nhiên hôm nay tâm trạng cô không được tốt, làm khó tôi đủ điều. Chắc là tôi đến không đúng lúc rồi, hôm khác tôi sẽ quay lại”.

Tô Kinh Hồng đáp: “Em gái tôi đã nói với anh rồi, tôi chính là một tảng băng, đừng đến gần tôi. Anh đâu có nghe lọt tai!”

Lăng Khôi nói: “Tôi cũng chỉ muốn nhìn dung nhan cô thôi”.

Tô Kinh Hồng đáp: “Tôi khuyên anh đừng nhìn làm gì. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không đẹp đẽ như anh nghĩ”.

“Tôi nghe lời cô, cô nói không nhìn thì tôi không nhìn”, Lăng Khôi cũng không cố chấp nữa.

Cô gái này quá đáng sợ!

Lăng Khôi có cảm giác, cô gái này không hề thua kém Diệp Vân Phong.

Mọi người nói Trung Hải chỉ có một tông sư võ thuật, vậy cô gái này thì sao?

Loại phụ nữ này, tốt nhất không nên chọc vào thì tốt hơn!

“Người như anh, chẳng có chút nguyên tắc nào cả”, Tô Kinh Hồng chậm rãi đi đến bên cạnh hồ nước nóng, mặc lên bộ quần áo ngủ bằng lụa mỏng đỏ tươi, buộc chặt thắt lưng.

“Anh đi đi, tôi sẽ không chữa bệnh cho anh đâu”, Tô Kinh Hồng phất tay.

“Rào!”

Một cột nước nóng bỗng nhiên bay lên, hóa thành khí nóng đầy trời, tràn lan khắp cả căn phòng.

Lớp băng xung quanh dần dần bị hòa tan, cuối cùng mọi vật trở lại trạng thái như bình thường.

Nhiệt độ trong phòng cũng khôi phục như cũ.

Lăng Khôi chỉ cảm thấy áp lực trên người biến mất, xung quanh ấm áp như ngọc, xuân về hoa nở.

Huyền diệu khó đoán, chẳng biết là quỷ hay thần.

Lăng Khôi nhìn bóng lưng cô gái, không thấy vóc dáng xinh đẹp đâu nữa, mà cứ như ma quỷ thần bí khó lường.

Lăng Khôi làm gì còn có tâm trạng bắt chuyện đùa giỡn?

“Làm phiền rồi!”

Lăng Khôi chắp tay cúi chào, sau đó xoay người rời đi.

Ngay lúc đi đến bên cạnh bình phong, Lăng Khôi bỗng nhiên ngừng lại, hỏi: “Có phải cô rất xấu không? Nên không dám dùng gương mặt thật để gặp người khác?”

“Cút, cút cho tôi!”, Tô Kinh Hồng nổi giận.

Lăng Khôi bật cười: “Xem ra là bị tôi nói trúng tim đen rồi. Cô yên tâm, tôi sẽ giữ kín như bưng bí mật này, nhất định sẽ không tiết lộ với ai đâu”.

“Anh muốn chết hả?”

Tô Kinh Hồng chợt quát lớn, tay phải giơ lên, sau đó đột nhiên chém xuống một nhát.

Ầm!

Một cột nước đột ngột bị đóng băng, hóa thành một thanh đao bằng băng to lớn, quét ngang hơn mười mét, chém thật mạnh xuống chỗ Lăng Khôi đang đứng.

Nội kình phóng ra!

Tông sư!

Quả nhiên, cô ấy là một tông sư võ thuật!

Đây là lần đầu tiên Lăng Khôi nhìn thấy một tông sư võ thuật ra tay.

Anh không dám khinh thường, hai tay đồng thời vung lên.

Chiêu thức thứ nhất trong cuốn Xích Dương Cửu Thiên.

Mặt trời lặn!

Hai tay anh ôm lấy khoảng không rồi thu về trước ngực để ngăn cản!

“Rầm!”