Chiến Thần Phục Thù

Chương 282



“Diệp Hiểu, cậu dám ứng chiến không?”

Lăng Khôi hét lớn một lần nữa, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều giật mình.

Cung Lạc Hà, Lý Đồng Sơn và Diệp Hiểu đều nhìn Lăng Khôi với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Không phải họ ngạc nhiên vì Lăng Khôi chủ động chọn đối thủ.

Mà thực ra, trong số các cao thủ lọt vào top bốn này, người nào người nấy đều có những tuyệt kỹ của riêng mình, không ai là ngọn đèn cạn dầu cả. Lần bốc thăm tiếp theo, dù họ chọn trúng ai đi nữa thì cũng đều là một trận chiến đầy gian khổ.

Nếu bạn có tham vọng muốn giành vị trí cao nhất, thì bạn không thể mang tâm lý cầu may trong việc bốc thăm để chọn đối thủ, mà bạn nên có niềm tin rằng bản thân có thể đánh bại tất cả mọi đối thủ.

Người chiến thắng tất cả các đối thủ mới là vua.

Điều khiến bọn họ ngạc nhiên là lựa chọn này của Lăng Khôi đồng nghĩa với việc anh sẽ trở thành kẻ thù của phủ Vân Phong.

Lăng Khôi nhận được thư mời của nhà họ Tần nên mới đến tham gia cuộc thi, do đó anh cũng được coi là một tuyển thủ đại diện cho phủ Vân Phong.

Hiện giờ trong số bốn người lọt vào vòng bán kết, có đến hai người là đệ tử xuất sắc của phủ Vân Phong. Điều này chẳng phải là một vinh dự to lớn đối với phủ Vân Phong hay sao?

Mà hai người này tốt hơn hết là không nên gặp nhau ở vòng bán kết.

Bằng cách này, phủ Vân Phong chắc chắn sẽ có một người lọt vào vòng chung kết để tranh giành vị trí cao nhất.

Mà giờ đây, Lăng Khôi đã tự mình bóp chết khả năng này.

Xung đột nội bộ như vậy, còn không khiến cho người ta phải kinh hoàng khiếp sợ sao?

Diệp Hiểu không trả lời, mà quay đầu nhìn về phía Tần Phong và Hướng Văn Địch.

Sự việc liên quan đến đại cục sau này của phủ Vân Phong, hắn không dám tự ý quyết định.

Hướng Văn Địch liếc nhìn Tần Phong: “Anh Tần, anh nghĩ rằng Diệp Hiểu có nên đồng ý không?”

Tần Phong nói: “Nếu Lăng Khôi đã không thèm quan tâm đến đại cục của phủ Vân Phong, không màng đến tình nghĩa của phủ Vân Phong đối với hắn, mà khăng khăng muốn gây xung đột nội bộ vào thời điểm này, vậy thì phủ Vân Phong cũng không khách sáo nữa. Diệp Hiểu, cậu cứ đồng ý với hắn đi. Để cho hắn hiểu được cái giá của việc đối đầu với phủ Vân Phong tôi là như thế nào”.

Diệp Hiểu gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Lăng Khôi bằng ánh mắt lạnh lùng giống như đang nhìn một người chết: “Được, tôi đồng ý với anh”.

Diệp Hiểu đồng ý như vậy cũng có nghĩa là hai người Cung Lạc Hà và Lý Đồng Sơn nhất định phải đấu với nhau trong trận bán kết.

Hai người họ có sợ không?

Không sợ.

Mà trái lại còn rất phấn khích.

Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền tranh đấu nhiều năm như vậy mà vẫn bất phân thắng bại, Lý Đồng Sơn và Cung Lạc Hà đã muốn đấu với nhau từ lâu rồi.

Kết quả này bọn họ cầu còn không được. Thậm chí trong lòng họ còn thầm cảm ơn Lăng Khôi.

Lăng Khôi bật cười: “Được. Chuẩn bị thi đấu thôi”.

“Tôi sẽ đợi anh trên sàn đấu để tiễn anh lên đường”, Diệp Hiểu lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi về phía quảng trường bát quái.

Lăng Khôi bước được vài bước rồi bỗng dừng lại, anh quay đầu liếc nhìn Tần Phong với một nụ cười ranh mãnh: “Tần Phong, ông có biết tại sao tôi lại lựa chọn như vậy không?”

“Tại sao?”, Tần Phong rất vui vẻ, bởi vì ông ta tin chắc rằng mình sắp được nhìn thấy cảnh Lăng Khôi phải bỏ mạng trên sàn đấu.

Lăng Khôi nói: “Chuyện mà ông muốn làm, tôi nhất định sẽ không để cho ông được toại nguyện. Ông mượn oai phong của phủ Vân Phong để chèn ép tôi, trả thù tôi. Chuyện này cũng chẳng có gì. Nhưng ông hãy nhớ lấy, làm kẻ thù của tôi sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ đấy”.

“Phủ Vân Phong mấy người đã gửi gắm tất cả mọi hy vọng lên người Diệp Hiểu, mong chờ Diệp Hiểu giành được vị trí quán quân, nhằm củng cố sức mạnh của phủ Vân Phong, thậm chí còn muốn giúp Diệp Hiểu trở thành tông sư võ thuật. Nhưng tôi cứ muốn cản trở cậu ta đấy. Bởi vì người của phủ Vân Phong mấy người không xứng giành được vị trí quán quân. Mà Diệp Hiểu cậu ta lại càng không xứng”.

Sau khi bỏ lại một câu hết sức ngang tàng như vậy, Lăng Khôi phất tay áo rời đi.

“Ha ha ha, thằng nhóc mày đúng là ngây thơ, suy nghĩ viển vông”, Tần Phong cười lớn: “Đợi mày chết trên sàn đấu, tao sẽ xem mày có còn cười được nữa hay không”.

Các tuyển thủ lọt vào top bốn lần lượt đứng bên trái và bên phải của quảng trường bát quái.

Sau khi vào sân, theo hiệu lệnh của hai trọng tài, màn mở đầu của trận bán kết chính thức bắt đầu.

Năm sáu trăm người xung quanh đều đang vây xem.

Nhiều cao thủ bị loại trước đó đương nhiên cũng ở lại để tiếp tục theo dõi trận đấu.

Không ai muốn bỏ lỡ một sự kiện quan trọng như thế này.

Hướng Văn Địch nói: “Anh Tần không cần phải lo lắng, tuy Diệp Hiểu không phải là đệ tử chân truyền của sư phụ, nhưng cậu ấy là quái vật do phủ Vân Phong của nhà họ Diệp dốc lòng đào tạo bằng tất cả mọi tài nguyên. Trong thời gian luyện tập, cậu ấy đã được sư phụ chỉ điểm rất nhiều lần, mặc dù trẻ tuổi nhưng thực lực của cậu ấy đã vượt xa chúng ta thời còn trẻ. Lăng Khôi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tầm thường, tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Hiểu”.

Tần Phong cũng vô cùng tin tưởng Diệp Hiểu: “Điều quan trọng hơn là Diệp Hiểu rất kiêu ngạo. Trước đây Văn Địch cậu từng muốn nhận cậu ấy làm đệ tử, nhưng cậu ấy lại từ chối. Một thiên tài kiêu ngạo như cậu ấy bây giờ lại bị Lăng Khôi khiêu khích một cách công khai như vậy, kết cục sắp tới đây của Lăng Khôi tất nhiên không cần phải nói nhiều nữa”.

Hai người kẻ tung người hứng, cực kỳ sảng khoái.

“Tần Phong, Hướng Văn Địch, hai người vậy mà lại khắt khe với môn đồ của mình như vậy sao? Thật là khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt đấy”.

Người vừa lên tiếng là Bắc Đường Mặc.

Đêm qua, ông ta là người đã chuẩn bị phòng nghỉ cho Lăng Khôi.

Điều này cho thấy Lăng Khôi muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tứ Phương Quán.

Tần Phong nói: “Chỉ là một kẻ sắp chết mà thôi, tôi có hơi khắt khe một chút, cũng chẳng hại gì”.

Bắc Đường Mặc bật cười: “Nếu mọi chuyện không như hai người dự đoán, không biết hai người có còn cười được nữa không?”

“Dự đoán ư?”, Tần Phong nói: “Anh Bắc Đường đã sống ở Cao Đường trong một thời gian dài nên không hiểu rõ lắm về những chuyện ở bên ngoài. Đây không phải là dự đoán, mà là một sự thật sắp xảy ra. Diệp Hiểu, là một quái vật tuyệt thế do phủ Vân Phong tôi đào tạo ra. Hào quang của cậu ấy dù là ai cũng không thể ngăn cản được!”

Bắc Đường Mặc không nói gì nữa, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía sàn đấu trước mặt.

Hai người Cung Lạc Hà và Lý Đồng Sơn đã bắt đầu giao đấu.

Tất cả các giám khảo đều theo dõi với ánh mắt vô cùng háo hức.

Biểu hiện của cả Cung Lạc Hà lẫn Lý Đồng Sơn đều vô cùng chói mắt.

Mỗi một chiêu thức đều mang phong thái của các võ sư, xứng danh là cao thủ được đào tạo bởi Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền.

Ngược lại, hai người Lăng Khôi và Diệp Hiểu vẫn đang nhìn chằm chằm đối phương, từ đầu đến cuối vẫn chưa bắt đầu ra đòn.

Diệp Hiểu nói một câu giống hệt như Hoa Thanh: “Lăng Khôi, nếu anh ngoan ngoãn quỳ xuống, đầu hàng nhận thua thì tôi sẽ cho được anh chết một cách dễ coi”.

Thật quá ngạo mạn.

Lăng Khôi thở dài: “Haiz, ông Diệp có ơn với tôi, tôi thật sự không muốn nhắm vào ông Diệp. Đang yên đang lành sao cậu lại đi làm con chó của Tần Phong làm gì? Bản thân Tần Phong chẳng qua cũng chỉ là con chó dưới chân ông Diệp mà thôi”.

Dứt lời, Lăng Khôi bước từng bước về phía Diệp Hiểu.

Anh bước rất chậm, trong mắt ngập tràn sự thương xót.

“Bớt nói lời vớ vẩn, xuống địa ngục đi”, Diệp Hiểu đột ngột ra đòn.

Hắn giống như một con dã thú, mỗi một lần ra đòn đều hét lên một câu.

“Nội Tảo Thoái”.

Một chân quét qua có thể đánh gãy sắt thép.

“Ngoại Bài Liên”.

Xòe hai tay ra có thể chống lại sức mạnh ngàn cân.

“Thượng Hạ Liên Động, Song Phong quán Nhĩ”.

Chân tay cùng tấn công, hai tay vỗ mạnh vào thái dương.

“Phản Thủ Vi Công, Hồi Đầu Vọng Nguyệt”.

Nhảy lên không trung, quay đầu lại đấm mạnh.

Một loạt các đòn liên tiếp được kết hợp hoàn hảo, bùng nổ trong nháy mắt, thế tấn công khiến người ta phải kinh ngạc!

Đây là tất cả những gì tinh túy nhất của Nội Gia Quyền, bất cứ một cao thủ nào đối mặt với những đòn liên tiếp như thế này, dù không chết thì cũng thành tàn phế. Nhiều năm nay, Diệp Hiểu vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối vào nắm đấm và đôi chân của mình.

Thế nhưng...

Lần này hắn nhận ra mình đã sai.

Sau khi ra đòn liên tiếp như vậy mà hắn vẫn chưa chạm đến được sợi lông chân của Lăng Khôi.

Lăng Khôi giống như một viên bi, hết nhảy sang trái lại nhảy sang phải. Hoặc là, Lăng Khôi từ đầu đến cuối vẫn không hề dừng bước, anh vẫn duy trì tư thế trước đó, bước từng bước về phía trước.

Ba mét.

Hai mét.

Một mét.

Người đàn ông trẻ tuổi giơ tay phải lên và thuận thế nắm lại giữa không trung, giống như muốn bắt lấy gió.

Sau đó là một cú đấm tung ra.

“Ầm!”

Tựa như sức mạnh ngàn cân từ trên trời giáng xuống.

Nặng tựa thái sơn, nhẹ tựa lông hồng.

Diệp Hiểu bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, đầu gối đập xuống, mà mặt đất cũng đập nát đầu gối. Bờ vai chịu lực mạnh khiến cho toàn bộ xương bả vai của hắn đều gãy nát.

“Sao... sao có thể chứ?”, Diệp Hiểu như gặp phải ma, vẻ mặt hắn như không thể tin nổi.

Cú đánh này đâu phải chỉ ngàn cân thôi đâu?

Có thể nghiền nát toàn bộ quyền pháp của mình luôn mà.

“Cậu tự khoe là đã luyện đến tinh hoa của Nội Gia Quyền ư? Vậy thì để tôi cho cậu xem thử Nội Gia Quyền của tôi là như thế nào”.

Lăng Khôi nắm chặt tay lại và ngửa người ra sau, như thể đang giương cung lấy đà.

“Thoát Thương Vi Quyền! Pháo Quyền!”

Một cú đấm được tung ra.

Như thể một mũi tên nhọn rời khỏi cung, viên đạn bắn ra khỏi nòng súng.

“Ầm!”

Một cú đấm dội thẳng vào ngực Diệp Hiểu.

Thật sự khiến cho mặt đất rung động dữ dội.

Chỉ thấy cơ thể của Diệp Hiểu đột nhiên bay ngược trở lại, liên tục trượt về phía sau đến cả trăm mét, cuối cùng nảy lên trên mặt đất, giống như một con lợn chết đập vào bục cao.