Chiến Thần Phục Thù

Chương 288



Nếu là Tần Thiếu Long trước đây, thì hắn căn bản sẽ không dám cạy miệng Lăng Khôi, thậm chí không dám chạm vào Lăng Khôi.

Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi.

Lăng Khôi đã ra nông nỗi này thì có gì mà phải sợ nữa chứ?

Tần Thiếu Long bóp chặt cằm của Lăng Khôi, bắt Lăng Khôi phải mở miệng, rồi rót một ly rượu lớn vào miệng anh.

“Khụ khụ”.

Lăng Khôi uống đến mức bị sặc, ho khan liên tục.

Thứ này đâu phải là rượu?

Lăng Khôi tỏ ra vô cùng kinh ngạc, anh bất ngờ mở mắt ra và nói: “Bọn mày cho tao uống thứ gì đấy?”

Tần Phong bật cười: “Tao cho thêm một ít nọc rắn vào rượu, mày uống vào sẽ cảm thấy như có vạn mũi tên đâm vào tim, như bị hàng trăm con kiến đang cắn xé. Ngoài ra, nọc độc của loài rắn này sẽ gây tổn hại không thể phục hồi đối với bắp thịt và hệ thần kinh của mày”.

Vẻ mặt Lăng Khôi hết sức kinh hoàng: “Mày thật ác độc”.

“Phải có người đứng ra trả giá cho cái chết của Tần Sảng. Người nhà họ Tần tao mà mày cũng dám trêu chọc sao? Mày đã ăn phải gan hùm mật gấu hả?”, vẻ mặt Tần Phong hết sức dữ tợn: “Sau ba ngày, thuốc sẽ từ từ mất tác dụng, đến lúc đó tao sẽ lại mang rượu đến cho mày”.

Lăng Khôi ho sặc sụa đến mức không còn sức để nói chuyện, vẻ mặt anh trông rất đáng sợ vì đang cố gắng chịu đựng đau đớn: “Tao đã là một người sắp chết rồi, mày cần gì phải hăm dọa ép bức như vậy”.

“Đây chính là kết cục vì đã trêu chọc nhà họ Tần tao. Tao phải để cho cả thiên hạ này biết rằng nhà họ Tần không dễ trêu chọc. Nếu ngay cả một con chó con mèo như mày cũng có thể tùy tiện chọc vào nhà họ Tần tao, vậy chẳng phải là tao sẽ vô cùng mất mặt sao?”, Tần Phong nở nụ cười ranh ma xảo quyệt.

Cảnh tượng bên trong, ba người giám sát ở ngoài cửa cứ làm như không hề nghe thấy.

“Ngoài ra tao còn có một tin tức muốn nói cho mày biết. Lần này nhà họ Tần tao mượn việc giết mày mà đã nổi tiếng khắp nơi. Tiếp theo đây, tao sẽ thống nhất năm gia tộc lớn. Bốn gia tộc lớn gồm Đường, Tống, Mã, Trần sẽ sớm rơi vào tay nhà họ Tần, trở thành bốn công ty con của nhà họ Tần. Yên tâm đi, tao sẽ đối xử tốt với hai gia tộc họ Mã và họ Đường, nhất định sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào mà mày tin cậy đâu”.

Tần Phong nói năng hùng hồn với một vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Lăng Khôi lăn lộn trên mặt đất, đau đớn đến mức không muốn sống.

“Tao nhớ là mày có một người vợ rất xinh đẹp, tên là Tô Duệ Hân gì đó đúng không? Tao sẽ đối xử tử tế với cô ta. Vừa hay Thiếu Long thích kiểu phụ nữ như vậy”, Tần Phong phất tay áo cười lớn rồi bỏ ra khỏi cửa.

“Lăng Khôi, tất cả mọi thứ của mày bây giờ đều thuộc về Tần Thiếu Long tao. Tao sẽ thay mày gánh vác nhà họ Đường và nhà họ Mã. Vợ của mày, tao cũng sẽ thay mày ‘chăm sóc’ cẩn thận”, Tần Thiếu Long phấn khích cười lớn: “Nghe nói là mày ở rể ba năm ở nhà họ Tô, mặc dù trên danh nghĩa là vợ chồng với Tô Duệ Hân, nhưng thật ra chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Tao sẽ bù đắp cho thiếu sót đáng tiếc này của mày”.

Tần Thiếu Long nói xong cũng bỏ đi.

Từ xa, bọn họ đều nghe thấy tiếng hét thảm đau đớn từ trong lồng giam của Lăng Khôi.

Một lúc lâu sau, Lăng Khôi mới chậm rãi ngồi dậy.

Một nụ cười u ám đáng sợ xuất hiện trên khuôn mặt nhăn nhó của anh.

Hay, hay lắm.

Nhà họ Tần bọn mày cứ tiếp tục điên cuồng đi.

Con át chủ bài của tao cũng sắp đến rồi.

Đến lúc đó, tao sẽ tiêu diệt cả nhà họ Tần của mày.

Lam Ngạo Thiên, ông hãy mau đến đây đi.

Mau đến đi!

Vào giữa đêm, ánh trăng chiếu xuống, rơi vào trong lồng giam, chiếu rọi khuôn mặt của Lăng Khôi.

Lúc này Lăng Khôi trông vô cùng nhếch nhác, hung dữ và đáng sợ.

Lăng Khôi đói rồi.

Thật sự rất đói.

Chẳng phải Tần Phong đã đưa cơm đến rồi sao?

Thế nhưng trước khi rời đi, Tần Thiếu Long đã đổ hết đồ ăn xuống đất, còn giẫm mạnh mấy cái, thật sự không thể nào ăn được nữa.

Ý thức của Lăng Khôi trở nên mơ hồ. Không biết qua bao lâu, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.

Mùi thơm của thức ăn phảng phất đâu đây.

Lăng Khôi mở mắt ra và nhìn thấy một người quen thuộc.

Cung Lạc Hà.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu tím, dưới ánh trăng trông xinh đẹp lạ thường.

Cô ta đặt cái cặp lồng giữ nhiệt trên tay xuống rồi bày ra bốn món ăn và một món canh.

“Lăng Khôi, đây là đồ ăn tôi tự tay nấu, anh cứ yên tâm mà ăn đi”, giọng của Cung Lạc Hà rất nhỏ, nghe có phần hơi buồn bã.

Vốn dĩ là một thiên tài luôn vẻ vang trước người khác, người đáng ra phải dành được giải quán quân, giờ đây lại lâm vào kết cục như thế này, thật sự khiến cho người ta phải cảm thán không thôi.

Lăng Khôi cầm lấy một cái đùi gà rồi nhai nuốt từng miếng lớn, giọng nói mơ hồ không rõ: “Có rượu không?”

Cung Lạc Hà lấy ra một chai rượu: “Bố bảo tôi mang đến cho anh”.

Rượu này là rượu ngon, là rượu vang đã ủ được ba năm.

“Cảm ơn”, Lăng Khôi cầm lấy chai rượu, vặn mở nắp và rót thẳng vào trong miệng.

“Ha ha ha, rượu ngon”.

“Quả là rượu ngon”.

Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Lăng Khôi, Cung Lạc Hà vô cùng buồn bã. Cô ta lặng nhìn Lăng Khôi ăn hết tất cả đồ ăn, sau đó cẩn thận thu dọn bát đũa, rồi cho vào cặp lồng giữ nhiệt.

“Lăng Khôi, giới võ thuật Trung Hải đã nhận được thiệp mời từ Lam Ngạo Thiên. Ba ngày sau, Lam Ngạo Thiên sẽ đến thăm đạo quán Tích Sơn. Ông ta sẽ đến Túy Tiên Lầu để xem cuốn sách cổ bí kíp võ công của đạo sĩ Trung Nguyên”, Cung Lạc Hà tiếp tục nói: “Trong ba ngày này, mỗi ngày tôi đều sẽ đem cơm cho anh. Anh muốn ăn gì uống gì cứ nói với tôi là được”.

“Chỉ còn ba ngày nữa. Thời gian trôi nhanh quá”, Lăng Khôi nằm trên mặt đất, anh ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

“Anh có muốn ăn gì không?”, Cung Lạc Hà hỏi.

Lăng Khôi nói: “Vậy thì hãy đem đến cho tôi một con rắn hổ mang”.

Cung Lạc Hà cau mày, sau đó nói: “Được”.

Khẩu vị cũng nặng quá.

Thế nhưng người cũng sắp chết rồi, Cung Lạc Hà cũng không đành lòng từ chối.

Dưới chân núi của đạo quán Tích Sơn.

Cung Lạc Hà cầm cặp lồng giữ nhiệt đi đến bên một khu rừng, cô ta đứng ở phía sau một bóng người, cung kính nói: “Bố. Anh ta nói anh ta muốn ăn rắn hổ mang”.

Khi nói câu này, trong mắt Cung Lạc Hà đầy vẻ ghê tởm.

Động vật hoang dã bây giờ nguy hiểm như vậy, anh không thể bỏ qua cho chúng sao?

Cung Tường chắp tay đứng đó, ông ta im lặng một hồi lâu.

Cung Lạc Hà nói: “Bố, khẩu vị của người này có phải quá nặng không?”

Cung Tường nói: “Bữa cơm cuối cùng, để bố đem cho cậu ta”.

Lăng Khôi bị bắt, đang chờ đến ngày bị giết chết.

Chuyện này đã gây ra một chấn động lớn khắp Trung Hải.

Đêm hôm đó, nhà họ Tần đã mời người đứng đầu của bốn gia tộc lớn là Đường, Tống, Mã và Trần dùng bữa tối. Trong bữa tiệc, Tần Phong đã công khai rút đội bảo vệ khỏi nhà họ Đường.

Mạng lưới vận tải của nhà họ Đường một khi mất đi đội bảo vệ của nhà họ Đường thì sẽ trở thành cây không rễ, nước không nguồn.

Nhà họ Đường biết phải làm sao?

Chỉ có thể quy phục.

Cho dù ba ông lớn nhà họ Đường có chống đối thế nào cũng đều vô ích, chỉ có thể cúi đầu nghe theo.

Tiếp đó, nhà họ Tần tuyên bố thành lập Hiệp hội liên minh Trung Hải, chỉ huy tất cả mọi trật tự xã hội ở Trung Hải.

Hội trưởng nhiệm kỳ đầu tiên sẽ do Tần Phong đảm nhiệm.

Diệp Tử Hùng sẽ đảm nhiệm chức hội trưởng danh dự của Hiệp hội liên minh Trung Hải.

Điều này khiến cho tất cả mọi người đều bị dọa sợ.

Diệp Tử Hùng là ai chứ? Hắn là tướng quân của quân hộ vệ Trung Hải, từng dẫn đầu một đội quân bảo vệ Trung Hải. Bây giờ Diệp Tử Hùng đảm nhiệm chức hội trưởng danh dự của Hiệp hội liên minh và đứng ra kiểm soát mọi thứ.

Công đoàn Trung Hải phải làm thế nào đây?

Công đoàn Trung Hải bị ép buộc phải giải tán.

Hiệp hội liên minh có thể điều phối và quản lý tất cả mọi công việc, nếu đem ra so sánh có thể thấy quyền hạn của Công đoàn Trung Hải chỉ còn lại rất ít. Giải tán là kết cục vốn đã được định sẵn.

Việc thành lập Hiệp hội liên minh cũng chính là lập nên một bá chủ mới.

Bọn họ còn thông báo rằng Công hội quyền anh sẽ trực thuộc Hiệp hội liên minh, trở thành một bộ phận của Hiệp hội liên minh.

Nhà họ Tống đã bị phế bỏ.

Ngược lại, nhà họ Trần vì đầu hàng nhanh chóng, lại giỏi nịnh nọt, nên sản nghiệp của gia tộc vẫn còn giữ được tương đối, nhưng cũng mất đi đáng kể tính độc lập, trở thành một con chó của Hiệp hội liên minh.

Trong vòng mười ngày, Trung Hải đã trải qua những thay đổi to lớn.

Đường, Tống, Mã, Trần, bốn gia tộc lớn trong huyền thoại đột ngột sụp đổ.

Trở thành những công ty bình thường.

Một khi bốn gia tộc lớn mất đi đặc quyền, thì sẽ không khác gì những công ty bình thường.

Thủ đoạn tày trời của Tần Phong làm chấn động bốn phương, danh tiếng tăng vọt.

Nhà họ Tần đã một bước trở thành gia tộc lớn đầu tiên ở Trung Hải gia nhập vào giới võ thuật.

Điều này khiến cho vô số gia tộc lớn ở Trung Hải đều kinh hãi.

Nhà họ Tô, nhà họ Tề, nhà họ Hồ… đều phải run sợ.

...

Biệt thự nhà họ Tô.

Bà cụ Tô chủ trì cuộc họp. Sau khi nghe xong một loạt tin tức này, mãi lâu sau mới có thể thả lỏng: “Thật không ngờ nhà họ Tần lại hùng mạnh đến như vậy, có thể xóa sổ bốn gia tộc lớn là Đường, Tống, Mã, Trần. Hơn nữa còn thành lập Hiệp hội liên minh để kiểm soát mọi thứ. Ngay cả Công đoàn Trung Hải cũng đã bị ép phải giải tán”.

Tô Toàn nói: "Trước đây chúng ta đã cố gắng bằng mọi cách để gia nhập Công đoàn Trung Hải. Bây giờ có vẻ như tất cả những điều này đều vô ích cả. Sau khi Hiệp hội liên minh được thành lập, thì Công đoàn Trung Hải cũng chỉ là một hạt bụi”.

Tô Thần nói: “Cũng có một tin tức tốt, đó là anh Lăng đã bị nhà họ Tần bắt giam vào ngục, chờ ngày bị giết. Tất cả tai họa này đều do anh ta tự gây ra. Bốn gia tộc lớn đều bị anh ta làm liên lụy”.

Bà cụ Tô nói: “Cậu Lăng này đúng là tự làm tự chịu. Nhà họ Tần mà cậu ta cũng dám trêu chọc sao? Thật quá ngông cuồng”.

Tô Thần nói: “Đúng vậy, điều này chưa hẳn là không tốt đối với nhà họ Tô chúng ta. Dù sao thì chúng ta vẫn chưa gia nhập Công đoàn Trung Hải, nên lần này mới không bị liên lụy. Ngược lại, để thu phục lòng người, Hiệp hội liên minh đã đưa ra lời mời đối với các doanh nghiệp hàng đầu thuộc tất cả các ngành ở Trung Hải. Ban đầu chúng ta không thể gia nhập Công đoàn Trung Hải, nhưng bây giờ lại có thể gia nhập Hiệp hội liên minh”.

Bà cụ Tô nói: “Chuẩn bị phương án xin gia nhập Hiệp hội liên minh đi”.

Tô Thần mỉm cười: “Vâng, thưa bà”.

Đúng lúc này, Tô Ba vội vàng xông vào: “Bà ơi, người nhà họ Tần đến rồi”.