Chiến Thần Phục Thù

Chương 293



Diệp Vân Phong cực kì bất lực, cuối cùng nói: “Được, tôi đánh với ông!”

“Ha ha ha, tốt lắm. Ông sợ tôi lâu như vậy mới đồng ý đánh với tôi một trận. Tôi đã đợi hai mươi năm nay rồi!”, Lam Ngạo Thiên bày ra tư thế ứng chiến.

“Tất cả nghe đây, hôm nay Diệp Vân Phong tôi và Lam Ngạo Thiên sẽ quyết chiến một trận sống chết tại đỉnh núi này. Nếu thua, tôi sẽ tự nhường lại vị trí Trung Hải Vương này. Còn Lam Ngạo Thiên ông có thể thành Trung Hải Vương hay không thì tôi không quyết được”, Diệp Vân Phong bày tỏ thái độ.

“Ông thua rồi thì ai có thể cản tôi trở thành Trung Hải Vương chứ? Ông chỉ cần từ chức, những việc khác không liên quan đến ông”, Lam Ngạo Thiên phấn khởi không thôi.

Mọi người ào ào lùi về sau, nhường lại quảng trường bát quái.

Tiêu Vô Ngôn ôm ngực, lẩm bẩm: “Cuối cùng vẫn không ngăn chặn được dã tâm của Lam Ngạo Thiên. Ham muốn của ông ta quá lớn, một cái đầu của Lăng Khôi vẫn không thỏa mãn được”.

Tiêu Lâm nói: “Môn chủ, ông nghĩ tông sư Diệp có thể thắng được Lam Ngạo Thiên không?”

Không đợi Tiêu Vô Ngôn mở miệng, Tần Phong đã cướp lời trước: “Hai mươi năm trước, sư phụ đánh thắng được Lam Ngạo Thiên một lần. Hai mươi năm nay sư phụ vẫn không ngừng nghỉ chăm chỉ khổ luyện. Sức mạnh bây giờ đã đạt tới bước cao thâm không tưởng tượng được. Nhất định ông ấy có thể đánh bại được Lam Ngạo Thiên lần nữa”.

Tiêu Lâm thở phào nói: “Vậy thì được”.

Tiêu Vô Ngôn lại thở dài, không nói gì, sắc mặt nặng nề, ông ta biết rất rõ chuyện của hai mươi năm trước. Nếu Diệp Vân Phong một mình chiến đấu thì căn bản không phải là đối thủ của Lam Ngạo Thiên.

Bây giờ đã hai mươi năm trôi qua, chỉ e Diệp Vân Phong cũng không phải là đối thủ của ông ta.

Lúc này Cung Tường lên tiếng: “Nếu tông sư Diệp thua thì Trung Hải coi như xong. Chúng ta không thể thua được!”

Tần Phong nói: “Sư phụ sẽ không thua đâu. Hai đại tông sư quyết đấu, trận chiến còn chưa diễn ra, chúng ta sao có thể dễ dàng dùng lời nói để phân thắng bại chứ?”

Mọi người không nói gì nữa.

Lúc này, trên quảng trường bát quái, hai đại tông sư cuối cùng cũng ra đòn.

“Quyền Trấn Tám Phương”.

Diệp Vân Phong bất ngờ đánh ba mươi sáu quyền cước, mỗi quyền cước đều bao hàm những hình hài khác nhau.

Hổ, báo, gấu, hạc.

Như rồng như hổ, cơn cuồng phong quét qua mười mấy mét, khắp nơi tan tác.

Chỉ thấy khí quyền chia ra ba mươi sáu hướng, tấn công vào Lam Ngạo Thiên một cách mãnh liệt, nơi khí quyền đi qua, bão cát cuồn cuộn, đất đá nứt toác.

Chỉ riêng sức mạnh của cú đánh này đã khiến mỗi người ở đây khiếp sợ và kính nể như thần thánh.

Ai nấy đều cảm thấy đòn đánh này cực kì mạnh, Lam Ngạo Thiên chắc chắn không thể nào chống cự được.

Nhưng!

Lam Ngạo Thiên đứng im tại chỗ không dao động, bình thản nhấc tay phải lên, sau đó bất ngờ chống đỡ!

Mặt đất xung quanh bán kính ba mét đột nhiên tạo thành một vầng hào quang, dường như có sức nặng ngàn cân.

Rõ ràng không phải là một luồng khí đang áp chế, mà là một ngọn núi lớn.

Rầm!

Mặt đất chấn động, ba mươi sáu luồng khí Hình Ý Quyền chạm tới ngoài phạm vi ba mét thì không thể tiến vào sâu hơn được nữa, ngược lại bị trấn áp chặt chẽ dưới đất, cuối cùng từ từ tiêu tán.

“Cái gì? Đó là Khí Trầm Áp?”

Diệp Vân Phong hít sâu một hơi!

Mới bước vào cảnh giới tông sư thì xuất nội kình, kình khí chuyển động khắp xương khớp.

Tăng thêm một cấp bậc là Nội Kình Ngoại Phương, có thể giết người trong không khí, truy đuổi mọi vật.

Bậc tiếp theo, là Khí Trầm Áp.

Sử dụng luồng khí tạo lực, dễ dàng nâng đỡ trọng lượng lớn.

Kình khí lúc này không còn là luồng khí phiêu du nữa mà sở hữu sức mạnh cực kì lớn được gọi là Khí Trầm Áp.

Diệp Vân Phong cố gắng khổ luyện hai mươi năm cũng không thể tăng bậc lên Kình Khí Ngoại Phương, càng không sao để tôi luyện thành Khí Trầm Áp!

“Diệp Vân Phong, hai mươi năm qua, ông vẫn không luyện được Khí Trầm Áp. Đúng là khiến người ta thất vọng!”, Lam Ngạo Thiên đột nhiên bước lên một bước, tay phải đè ép vào Diệp Vân Phong lần nữa.

Khí Trầm Áp!

Diệp Vân Phong chỉ thấy luồng khí xung quanh nặng ngàn cân, mỗi động tác đều bị cản trở lại.

“Trầm Áp Quyền!”

Hai tay Lam Ngạo Thiên phối hợp, tung ra từng đòn một.

Diệp Vân Phong bị ép phải phản kháng, Hình Ý Quyền trên tay cụ ấy đột phá lên cảnh giới cao nhất.

Hai bên đều sử dụng quyền pháp gia truyền, lúc này đang chiến đấu ác liệt.

Rầm rầm rầm!

Mặt đất chấn động.

Ai nấy đều chết lặng!

“Quá mạnh! Tôi chưa từng thấy Hình Ý Quyền mạnh mẽ như vậy. Đây đúng là bài giảng về Hình Ý Quyền trong sách giáo trình. Nếu không tận mắt chứng kiến chắc tôi không dám tin trên đời này lại có Hình Ý Quyền tuyệt vời như vậy”.

“Không hổ là tông sư Diệp, khổ luyện quyền pháp mười mấy năm, đã đạt tới cảnh giới đáng sợ thế này rồi”.

“Có điều quyền pháp của Lam Ngạo Thiên này có vẻ trội hơn ba mươi phần trăm. Lực ra đòn và tốc độ đều mạnh và nhanh hơn tông sư Diệp. Nếu thời gian đánh càng kéo dài, e là tông sư Diệp sẽ phải nhận thất bại”.

“Nội Kình Ngoại Phương và Khí Trầm Áp vốn chỉ cách nhau một cảnh giới. Tình hình này e là quyền pháp của tông sư Diệp có tăng lên một cấp, cũng khó mà giành chiến thắng!”

...

Sau một trăm chiêu thức, Diệp Vân Phong không chống đỡ được nữa.

Cụ ấy bị Khí Trầm Áp đè bẹp dưới đất, không thể động đậy.

Phụt.

Diệp Vân Phong phụt ra máu, cố hết sức cũng không sao kháng cự được sức ép của Khí Trầm Áp.

Cơ bắp toàn thân nổi cuồn cuộn, mỗi lỗ chân lông đều đang rỉ máu.

Cho thấy cơ thể đang phải chịu sự quá tải.

“Bố! Bố!”

Diệp Tử Khanh kêu lên thất thanh, cả người mềm oặt ngã xuống đất.

Lúc này, tâm trạng của cô ta gần như suy sụp.

Từ trước đến nay, Diệp Vân Phong luôn là thần thánh bất bại trong lòng cô ta.

Nhưng bây giờ hình tượng thần thánh này đã sụp đổ.

Diệp Tử Hùng, Diệp Tử Văn cũng cúi rạp dưới đất, toàn thân hoảng hốt.

Bố của bọn họ đã thua trận.

Nhà họ Diệp sắp sụp đổ.

Lam Ngạo Thiên và Diệp Vân Phong có mối thù truyền đời, một khi Lam Ngạo Thiên trở thành Trung Hải Vương, nhất định cụ ta sẽ quét sạch nhà họ Diệp. Trên dưới nhà họ Diệp không ai có thể chạy thoát khỏi mối họa lớn này.

Nhà họ Diệp xong đời rồi.

“Tông sư Diệp vậy mà lại thua! Hi vọng cuối cùng của Trung Hải của chúng ta tan thành mây khói rồi. Trung Hải Vương sắp phải thay đổi rồi. Tiêu rồi!”

“Trời ạ, tông sư Diệp thất bại rồi!”

...

Tĩnh lặng!

Cực kì tĩnh lặng!

Ba thế lực, vô số lãnh đạo cấp cao của giới võ thuật của Trung Hải đều câm như hến.

Trung Hải sắp toang.

“Diệp Vân Phong, ông thua rồi!”

“Hai mươi năm trước ông không phải đối thủ của tôi, chỉ là sử dụng tà đạo miễn cưỡng thắng được tôi. Điều đó cũng là sự sỉ nhục rất lớn đối với tôi. Hai mươi năm nay, tôi không ngừng tiến bộ, chỉ để lấy lại thứ mà tôi từng lỡ mất!”

“Mạng của ông là của tôi, nhưng tôi còn muốn ông sống sót để từ chức, đợi đến ngày tôi trở thành Trung Hải Vương, đó sẽ là ngày chết của ông!”

Lam Ngạo Thiên thu tay lại, chắp ra sau lưng.

Diệp Vân Phong không còn sức kháng cự, cũng không bị hành hạ nữa. Lam Ngạo Thiên đứng trước mặt cụ ấy, cao ngạo nhìn xuống.

Thực ra đây đã là sự nhục nhã lớn nhất của Diệp Vân Phong.

Cả người Diệp Vân Phong máu me be bét, nằm gục dưới đất, than thở: “Tôi thua rồi, Lam Ngạo Thiên, ông rất mạnh, tôi theo đuổi Khí Trầm Áp đã hai mươi năm, chưa từng thành công. Hôm nay cuối cùng cũng thấy được uy lực của nó, tôi thua tâm phục khẩu phục”.

Lúc lâu sau, Diệp Vân Phong mới đứng lên, buồn bã đi về phía mọi người, cúi người chín mươi độ nói: “Xin lỗi, Diệp Vân Phong tôi đã phụ sự tín nhiệm của mọi người. Từ nay về sau tôi không còn là Trung Hải Vương nữa”.

“Bố!”

Diệp Tử Khanh lao lên phía trước, bổ nhào vào vòng ôm của Diệp Vân Phong.

Diệp Vân Phong thở dài: “Tử Khanh, bố không phải là tấm gương tốt cho con”.

“Hu hu hu!”

Diệp Tử Khanh khóc lóc thảm thiết.

Diệp Tử Văn, Diệp Tử Hùng, Tần Phong và Hướng Văn Địch cũng bước tới, cúi đầu ủ rũ, cực kì chán nản.

“Mọi người trong giới võ thuật của Trung Hải, hi vọng của mọi người đã mất. Bây giờ ai không phục tôi làm Trung Hải Vương thì đứng ra đây!”, Lam Ngạo Thiên quét mắt nhìn quanh.

Ánh mắt đi tới đâu, người người đều cúi đầu, không ai dám cả gan đối mặt với Lam Ngạo Thiên.

Rất lâu sau, không ai lên tiếng.

Lam Ngạo Thiên bật cười nói: “Nếu không ai dám đứng ra, vậy thì từ nay về sau tôi chính là Trung Hải Vương. Sau khi tôi lên làm Trung Hải Vương, sẽ tiêu diệt ba thế lực, phủ Vân Phong, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền lập tức giải tán. Sau này Trung Hải chỉ có Lam Ngạo Thiên tôi”.

Không ai phản kháng.

Những môn chủ của ba thế lực rất không cam tâm nhưng lại không dám đứng ra phản đối.

“Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư phụ”.

Mukes, Karina tranh chúc mừng đầu tiên: “Kính chào Trung Hải Vương!”

Lam Ngạo Thiên mở rộng hai tay, tận hưởng lời chúc của mọi người.

“Lam Ngạo Thiên, có phải ông vui mừng quá sớm không?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Ai mà ngạo mạn vậy?

Còn dám nói với Lam Ngạo Thiên?

Ánh mắt của mọi người đồng loạt quét về hướng âm thanh vang lên.

Chỉ thấy Lăng Khôi đang ngồi ở rìa quảng trường bát quái, chậm chạp đứng dậy.

Người thanh niên đầu tóc rối bời, nở nụ cười rạng rỡ: “Trần Vũ Anh chết rồi, Diệp Hùng tàn phế, chẳng phải ông to mồm nói đến Trung Hải để báo thù sao? Tới đây, tôi ở đây này”.