Chiến Thần Phục Thù

Chương 323



Mã Đằng định ngăn cản thì Lăng Khôi đột nhiên hét lớn: “Đây là mệnh lệnh! Bắt! Bắt hết toàn bộ! Nếu ai phản kháng thì cứ thẳng tay mà đánh!”

Mã Đằng loạng choạng, suýt nữa thì đứng không vững.

Chuyện ông ấy lo lắng nhất đã xảy ra.

Lửa giận của Lăng Khôi hừng hực bốc lên tận trời, cuồn cuộn như thủy triều dâng.

Sự oán giận kìm nén đã lâu của người dân Trung Hải cũng liêu xiêu lảo đảo.

Trên dưới Trung Hải, toàn thể giới võ thuật đều đang đợi phản ứng của Lăng Khôi.

Bệnh viện Nhân Hòa đã gây ra chuyện lớn như vậy, mà Lăng Khôi dù là Trung Hải Vương không những không ra mặt xử lý, ngược lại còn đứng phía sau thao túng một loạt việc ác.

Mọi người đều đang đợi anh đứng lên nhận trách nhiệm.

Nhưng quyết sách của Lăng Khôi lại là, điều động lữ đoàn hộ vệ Trung Hải, bao vây thị trấn Tào Dương và các thị trấn lân cận.

Tin tức này vừa tung ra, cả Trung Hải chấn động.

Thanh âm chỉ trích Lăng Khôi cao đến mức trước nay chưa từng có.

Ngu ngốc vô dụng, không việc ác nào không làm, tội ác tày trời.

“Anh Lăng vô dụng, không xứng làm bá chủ Trung Hải. Phải đổi một người khác có năng lực hơn!”

“…”

Tiếng kêu gào này cuối cùng cũng xuất hiện.

Lúc này, nhà họ Tô treo đèn kết hoa rực rỡ, bao hết khách sạn Dorsett cao cấp nhất Trung Hải, tổ chức lễ mừng thành tích nửa đầu năm của tập đoàn Tô Thị. Rất nhiều gia đình giàu có được mời đến tham gia.

Bà cụ Tô ăn mặc sang trọng, ngồi trên ghế lãnh đạo, vui vẻ hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh.

“Chúc mừng bà Tô đã dẫn dắt tập đoàn Tô Thị trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải!”

“Ngay cả ông Tô cũng chưa từng đạt được thành tựu lớn bậc này! Nhà họ Tô có vinh dự như hôm nay đều nhờ công bà Tô bày mưu lập kế”.

“Căn cứ theo quy định, khi một tập đoàn dẫn đầu trong một lĩnh vực nghề nghiệp nào đó thì có thể gia nhập thành viên đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải. Lần này nhà họ Tô đã bước đầu vượt qua vòng thẩm định rồi, tiếp theo chỉ còn đợi thông báo kết quả thôi”.

“…”

Vô số người a dua nịnh hót.

Bà cụ Tô hưởng thụ mọi lời tán dương, vô cùng vui vẻ.

Trương Uy, Dương Vy cũng đại diện nhà họ Trương đến chúc mừng.

Ngoài ra, ngay cả những nhân vật lớn như Lý Mặc, Hồ Diệu Huy, Tề Hành cũng đến tham gia lễ chúc mừng của nhà họ Tô.

Trước nay nhà họ Tô chưa từng trải qua cảnh tượng như thế này.

Thật ra, mấy nhân vật lớn như Lý Mặc, Hồ Diệu Huy, Tề Hành đến tham gia bữa tiệc lần này cũng không phải bởi vì nhà họ Tô.

Dù nhà họ tô trở thành tập đoàn y dược đứng đầu Trung Hải cũng chưa xứng để bọn họ đến chúc mừng.

Sở dĩ hôm nay bọn họ đến đây là vì nể mặt một người.

Tạ Ưng.

Phó hội trưởng thường vụ Công đoàn Trung Hải đích thân đến tham gia lễ chúc mừng của nhà họ Tô, làm chỗ dựa cho bọn họ.

Sức nặng này không bình thường.

Lễ chúc mừng mời đoàn vũ công nổi tiếng nhất đến biểu diễn góp vui.

Buổi tiệc trôi qua hơn một nửa, mọi người mời rượu lẫn nhau, lời ra lời vào cũng rôm rả hơn.

Bà cụ Tô bưng ly rượu, kính Tạ Ưng liên tiếp ba ly, cung kính nói: “Lần này, nhà họ Tô chúng tôi đạt được bước tiến lớn như vậy, phải cảm ơn hội trưởng đã giúp chúng tôi làm cầu nối, giúp nhà họ Tô hợp tác thành công với Cửu gia. Ba ly rượu này là tấm lòng của tôi”.

Ban đầu, sự hợp tác giữa nhà họ Tô và Cửu gia là do Tạ Ưng đứng giữa làm cầu nối tác hợp.

Ta Ưng nhấp một ngụm rượu coi như đáp lễ: “Bà Tô đừng khách sáo như thế, chủ yếu là do dự án y học thảo dược của bà thực sự là có một không hai trên thế giới, không thể thay thế được. Tôi làm vậy cũng chỉ là tiện tay tạo phúc thôi. Hôm nay tập đoàn Nhân Hòa rơi xuống vực, nhà họ Tô không những có thể ngồi vững vị trí tập đoàn y dược số một Trung Hải, mà từ nay về sau cũng không có đối thủ”.

Bà cụ Tô cảm thấy hơi lâng lâng: “Đúng vậy! Đều nhờ có sự quan tâm của hội trưởng Tạ!”

Vì nịnh hót mà bà ta gọi thẳng Tạ Ưng là hội trưởng Tạ, bỏ luôn chữ phó.

Tạ Ưng mỉm cười nói: “Bà Tô không cần nói cảm ơn, đều là những gì mà bà nên có. Hồ sơ xin gia nhập Công đoàn Trung Hải, tôi đã duyệt rồi”.

Bà cụ Tô luôn miệng nói cảm ơn.

Lúc này, Cửu gia bỗng nhiên nói: “Tôi nghe nói người điều hành phía sau bệnh viện Nhân Hòa là cậu Lăng. Vậy nên chuyện lần này là do cậu Lăng điều khiển sau lưng. Hành vi của người này thật sự quá độc ác!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Ai mà chẳng biết, cậu Lăng là Trung Hải Vương đương nhiệm?

Cửu gia lại công khai chỉ trích Trung Hải Vương trong buổi tiệc như này?

Không muốn sống nữa à?

Bà cụ Tô hít một hơi khí lạnh, vội vàng liếc nhìn xung quanh, dường như sợ lời này bị người ta nghe thấy.

Nếu ở trong lễ chúc mừng của nhà họ Tô mà xảy ra chuyện gì, hậu quả e là không thể gánh nổi.

Bà cụ Tô có kiêu ngạo đến đâu cũng biết mình không thể đắc tội với cậu Lăng.

Nếu lời nói của Cửu gia mới chỉ khiến mọi người giật mình, thì lời của Tạ Ưng còn điên cuồng hơn: “Chủ yếu là do Mã Đằng vẫn luôn là tay sai của cậu Lăng. Chuyện này, Mã Đằng cũng là người đứng sau màn đốc thúc. Vì muốn lấy lòng cậu Lăng mà Mã Đằng lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy thì mặt mũi đâu mà tiếp tục giữ vị trí hội trường Công đoàn Trung Hải nữa chứ?”

Ôi!

Toàn bộ người có mặt cũng hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Đây là công khai chỉ trích hội trưởng Mã Đằng, còn ăn nói xằng bậy rằng Mã Đằng không xứng làm hội trưởng!

Không khí xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt bà cụ Tô cũng trở nên trắng bệch.

Tạ Ưng quét mắt nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, tôi có sao nói vậy thôi. Nếu mọi người cũng cảm thấy Mã Đằng không xứng làm hội trưởng Công đoàn Trung Hải, vậy tôi đây sẽ dẫn đầu hạ bệ vị trí của ông ta”.

Tạ Ưng nói rất bình tĩnh, dường như chuyện hạ bệ Mã Đằng đối với cụ ta mà nói là một việc vô cùng đơn giản.

“Bà cảm thấy Mã Đằng này có đủ tư cách làm hội trưởng không? Bà Tô”, Tạ Ưng quay đầu hỏi bà cụ Tô.

Bà cụ Tô kinh hoảng.

Bà ta không hiểu rõ về Mã Đằng nhưng lại có oán hận sâu sắc với Mã Đằng.

Trước đây, bà cụ Tô nhiều lần xin gia nhập Công đoàn Trung Hải đều bị đuổi về, trong lòng bà cụ Tô khó tránh khỏi bực tức.

Nhưng muốn bà cụ Tô công khai bày tỏ thái độ phản đối Mã Đằng thì bà cụ Tô cũng không có lá gan này. Bà ta im lặng ngồi tại chỗ, mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Tạ Ưng nhìn bà cụ Tô bằng ánh mắt đầy hứng thú, nở nụ cười thâm sâu, nói: “Tôi rất coi trọng sự phát triển của nhà họ Tô. Các người gia nhập đoàn chủ tịch cũng do tôi đốc thúc. Nếu bà có thể dũng cảm đứng ra phản đối Mã Đằng thì tương lai tôi để bà làm phó hội trưởng cũng không phải không được”.

Vãi!

Bà cụ Tô hít một hơi khí lạnh.

Hóa ra, ông lớn Tạ Ưng đến tham gia lễ chúc mừng này là để lay động nhà họ Tô, chiêu mộ nhà họ Tô về phe mình.

Lúc này, Tô Thần kéo tay bà cụ Tô, tỏ ý nhắc bà cụ Tô nói chuyện cẩn thận.

Người nhà họ Tô biết rõ, bây giờ cậu Lăng đã là Trung Hải Vương. Mã Đằng và cậu Lăng là người cùng thuyền, Tạ Ưng công khai phản đối Mã Đằng thì có thể thành công được sao?

Nếu thành công, tương lai của nhà họ Tô nhất định sẽ tiến thêm một bước, hoa gấm phồn vinh, đến mức không cách nào tưởng tượng nổi.

Nếu như hôm này chọn sai phe cánh thì chắc chắn sẽ bị cậu Lăng loại trừ.

Bà cụ Tô nói: “Mọi việc tôi đều nghe theo ý của hội trưởng Tạ!”

Lời này nói ra rất kín đáo, không bày tỏ rõ ràng bà ta muốn đứng lên phản đối cậu Lăng hay không, cũng không hề công khai phê phán gì cậu Lăng. Nhưng cũng ngầm tỏ ý biểu đạt rằng, tôi với ông là cùng một phe.

Tạ Ưng phấn khởi uống một ngụm rượu: “Rất tốt! Nhà họ Tô có một người cầm lái tài giỏi đấy! Tương lai của nhà họ Tô, không thể đong đếm được! Nào, tôi kính bà một ly!”

Hai bên uống rượu, nâng ly mừng vui.

Đúng lúc này, có một người từ ngoài cửa đi vào.

Lăng Khôi.