Chiến Thần Sở Bắc

Chương 130



Chương 130

Tập đoàn tài chính nào có thể liên hệ thì đều liên hệ, ngân hàng nào có hợp tác cũng liên hệ hết một lượt.

Vốn muốn vay một khoản tiền, giúp công ty vượt qua nguy cơ trước mắt rồi tính tiếp.

Nhưng kết quả…

Cho dù là các tập đoàn hợp tác trước kia hay là các ngân hàng đang hợp tác.

Dường như chỉ trong vòng một đêm đã thi nhau trở mặt!

Tất cả đều chỉ trả lời bốn chữ, không có cửa đâu!

Cũng có không ít người vừa nghe thấy là nhà họ Lạc đã lập tức cúp máy, không một lý do!

Cả buổi sáng vừa rồi, Lạc Tuyết trải qua trong một lần lại một lần thất vọng.

Sau đó, chậm rãi rơi xuống vực sâu tuyệt vọng!

Rõ ràng, nhà họ Lạc bị nhằm vào rồi!

Nhưng mà, ngay cả người động tay động chân là ai cô cũng không biết!

Nhà họ La! Chỉ sợ không có bản lĩnh lớn đến như vậy.

Vậy còn có thể là ai chứ?

Lạc Tuyết mê mang!

Nhưng cô cũng biết, nếu như không giải quyết tất cả chuyện này thì sẽ bị Lạc Mai chụp tất cả oan uổng lên trên đầu cô!

Hồn bay phách lạc rời khỏi công ty, Lạc Tuyết lái xe chạy đến bệnh viện.

Giây phút này, cũng chỉ có con gái mới có thể an ủi cô phần nào!

Chỉ là, khi cô đẩy cửa phòng bệnh ra, lại lập tức sửng sốt.

Con gái không có ở bên trong?

Chẳng lẽ đi làm kiểm tra rồi?

Lạc Tuyết cũng không nghĩ nhiều, dọn dẹp giường chiếu gọn gàng sạch sẽ.

Chỉ là, chờ một lúc mà vẫn không thấy bóng dáng con gái đâu, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng.

Chẳng lẽ được Sở Bắc dẫn ra ngoài rồi?

Suy nghĩ này vừa nảy ra, đã bị y tá do viện trưởng Phương Chính Quân đặc biệt sắp xếp chăm sóc con gái đẩy cửa vào cắt ngang!

“Tiểu Vũ Tâm, nên đi làm kiểm tra rồi, hả?”

Nhìn thấy giường bệnh rỗng tuếch, y tá cũng mờ mịt!

“Cô Lạc, con gái cô đâu? Nên đi làm kiểm tra rồi!”

Cái gì?

Đối mặt với hỏi thăm, Lạc Tuyết giật mình thon thót, bỗng nhiên có dự cảm xấu.

“Con gái của tôi không đi cùng cô sao? Sở Bắc đâu? Anh ta ở đâu?”

Vừa hỏi câu này ra, y tá lại càng mờ mịt không hiểu!

“Sáng sớm anh Sở đã đi ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa trở về! Nhưng nửa tiếng trước, Tiểu Vũ Tâm vẫn đang ngủ…”