Chiến Thần Sở Bắc

Chương 183



Chương 183

“Sở Bắc, ngày mai hãy để tao xem thử mày rốt cuộc có tài cán gì đi”.

Ở chỗ khác, về đến khu nhà, không khí của cả nhà Sở Bắc cũng không hề hài hòa.

“Sở Bắc, mày là đồ sao chổi, đồ ôn dịch! Mày là do ông trời cử đến trừng phạt cả nhà bọn tao hả? Mày nói xem mấy hôm nay mày đã mang đến bao nhiêu rắc rối cho nhà bọn tao rồi? Mày không thấy cắn rứt lương tâm à?”, vừa xuống taxi, là Chu Cầm chửi mát suốt dọc đường, hầu như chưa từng ngừng lại.

“Mày nói đi, việc của công ty mày có thể làm thế nào? Chỉ dựa vào một thằng mù như mày cũng giải quyết được sao? Mày muốn chết thì cũng đừng có làm liên lụy đến Tiểu Tuyết nhà tao chứ”.

Nghĩ đến việc của công ty, không chỉ Chu Cầm tuyệt vọng, mà cả Lạc Tuyết cũng hết sức đau đầu.

Đây chính là một cái bẫy, dù cô hay Sở Bắc, chỉ cần rơi vào bẫy thì đừng hòng ra được.

Mà người đào bẫy không chỉ có Dương Xuyên mà còn có cả Lạc Vinh Quang và Lạc Mai.

Nếu ngày mai không hoàn thành được thì chẳng cần Dương Xuyên ra tay, hai ông cháu kia cũng sẽ không tha cho cả nhà họ.

Phải làm sao đây?

Hai mẹ con một người thì quát tháo mắng chửi, một người thì âm thầm thở dài.

Còn Sở Bắc từ đầu chí cuối vẫn mắt điếc tai ngơ.

Nắm tay con gái, nụ cười vẫn luôn nở bên khóe môi.

Về đến nhà, Chu Cầm vừa càm ràm vừa về phòng.

Lạc Tuyết đi nấu cơm, Sở Bắc bèn xem tivi ở phòng khách với con gái.

Mặc dù chẳng hiểu gì cả nhưng nghe tiếng cười vui vẻ của con gái, trong lòng Sở Bắc thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Cả bữa cơm chẳng ai nói gì, không khí hơi bức bối.

Sở Bắc buông bát đũa đầu tiên, nhìn về phía Lạc Tuyết.

“Tiểu Tuyết, việc của công ty cứ giao cho anh là được”.

Lạc Tuyết hơi ngẩn người, không đợi cô trả lời Sở Bắc đã đứng dậy ra khỏi phòng khách.

“Hừ, nếu mà dựa được vào nó thì heo nái cũng biết trèo cây”.

Chu Cầm trợn ngược mắt, ánh mắt khinh thường.

Còn Tâm Nhi lại chu môi: “Tâm Nhi tin bố, bố chắc chắn sẽ làm được”.

“Cháu cứ mơ đi, ăn cơm mà cũng không chặn được miệng cháu nữa”.

Chu Cầm trợn ngược mắt với cô cháu gái, giọng điệu vẫn gượng gạo.

Lạc Tuyết bị kẹp ở giữa chỉ đành bất lực thở dài, chẳng nói gì cả.

Sở Bắc đi một mạch đến ngoài cổng khu nhà, Thanh Vũ đã đợi ở đó nhiều giờ.

“Cậu chủ, có cần để tập đoàn Bắc Dã nhúng tay vào việc của vợ cậu không?”.

Với việc này, Sở Bắc khẽ lắc đầu.

“Dùng dao mổ trâu giết gà! Buổi đấu thầu của Tân Hải mới là lúc Bắc Dã tập luyện”.

Đúng vậy, chính là tập luyện.

Buổi đấu thầu công trình hàng trăm tỷ, cũng chỉ là một dự án nhỏ với tập đoàn Bắc Dã mà thôi.

Còn về nguy cơ của tập đoàn Lạc Thị thì càng không đáng nhắc tới.

“Là Thanh Vũ lo thừa rồi!”.