Chiến Thần Sở Bắc

Chương 192



Chương 192

“Nếu nó thực sự có gì với chủ tịch Lý, bố nhất định sẽ khiến nó thân bạn danh liệt!”

“Cho dù giữa bọn họ không có chuyện gì, thì tập đoàn Lạc Thị này cũng không chứa chấp nó!”

Ở bên kia, Sở Bắc đang đưa con gái đến trường mẫu giáo tốt nhất Tân Hải.

Vì có Thanh Vũ giúp đỡ nên Sở Bắc không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Chưa đến mười phút, các thủ tục đã hoàn thành xong xuôi, Lạc Vũ Tâm chính thức được vào học.

“Thưa cậu, chúng ta đi đâu đây?”

Sở Bắc ở trong xe không nói lời nào, Thanh Vũ bèn thấp giọng hỏi.

Sở Bắc vẫn không động đậy, chỉ khẽ nói: “Núi Thiên Linh!”

Nghe thấy tên địa danh, sắc mặt của Thanh Vũ lập tức thay đổi.

“Đã năm năm rồi, cũng nên đến đó xem thử!”

Núi Thiên Linh nằm ở ngoại ô phía bắc của thành phố Tân Hải.

Ngọn núi tuy không lớn nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt với Sở Bắc.

“Chu Dũng, Vương Hạo, Tiểu Kiệt … đã năm năm trôi qua, tôi đến muộn rồi”.

Nhìn thấy những phần mộ nhỏ trước mặt, thần sắc Sở Bắc có chút ngưng đọng.

Nói là phần mộ, nhưng thực ra giống như tảng đá vậy, thậm chí nó còn không phải là một bia mộ.

Xung quanh toàn cỏ dại, rõ ràng là không có ai thờ cúng.

Mười một phiến đá liên tiếp đều quay về hướng bắc.

Đó chính là phương hướng của Bắc Dã.

Bên trong đó đều là huynh đệ vào sinh ra tử của Sở Bắc.

Năm năm trước, mười hai người bọn họ đã đến Tân Hải làm nhiệm vụ.

Vì không muốn bị người khác bán đứng hay có ý sát hại.

Mười một người này đều đã hy sinh tính mạng để bảo vệ Sở Bắc rút lui an toàn!

Nhưng Sở Bắc lại cho rằng tất cả những điều này đều là lỗi của anh!

Vì để hoàn thành nhiệm vụ.

Mười một người này đều trạc tuổi anh.

Nhưng cuộc đời bọn họ đã mãi mãi dừng lại ở thời điểm rực rỡ nhất.

Sở Bắc không thể chịu đựng được việc phải để thi thể của những người anh em của mình phơi bày ở nơi hoang vu, nên năm năm trước anh đã bỏ tiền ra để mua lại ngọn núi này.

Chính tay anh đã dựng lên mười một ngôi mộ hoang này!

Nhưng vì nhiệm vụ và thân phận đặc biệt nên họ không thể dựng bia mộ được.

Sau khi chết, bọn họ thậm chí còn không thể để lại tên của mình…

Gió thổi hiu hiu!

Thổi theo bóng dáng gầy gò của Sở Bắc và Thanh Vũ.