Chiến Thần Sở Bắc

Chương 276



Chương 276

Lưu Tông Tín cứng mặt, lời đến miệng nhưng không biết phải nói ra thế nào.

Sau khi do dự một lát, ông ta mới nghiến răng.

“Cậu Sở, chuyện ngày hôm đó tôi đã biết lỗi rồi. Cậu yên tâm, từ nay về sau, đừng ai hòng có ý đồ với ngọn núi ấy, cậu xem…”

Lưu Tông Tín còn chưa nói hết câu, nhưng trán đã rịn đầy mồ hôi.

“Biết sai là được rồi, nếu biết có ngày hôm nay thì sao lúc đó lại làm thế!”

Sở Bắc lắc đầu, không nói gì nữa mà đi thẳng.

Thấy thế, Lưu Tông Tín cuống lên ngay.

Nếu không được Sở Bắc tha thứ, tập đoàn Lưu Thị và cả nhà họ Lưu sẽ xong đời luôn.

Nghĩ đến đây, ông ta mặc kệ sự hoảng loạn trong lòng, đành bấm bụng cầu xin Sở Bắc.

Nhưng ông ta chưa kịp làm gì thì điện thoại trong túi đã đổ chuông.

Thấy quản lý của tập đoàn gọi đến, lòng ông ta trùng xuống.

Lẽ nào công ty không cầm cự được nữa rồi?

“Tổng giám đốc Lưu, ông đang ở đâu thế? Mau về công ty đi ạ!”

Biết ngay mà!

Mặt Lưu Tông Tín lập tức trắng bệch.

“Tôi biết rồi, nếu không trụ được nữa thì gán công ty cho ngân hàng đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu”.

Chuyện đến nước này, ông ta bó tay rồi.

Giờ ông ta phải tranh thủ cầm cố công ty, nhỡ có phá sản thì cũng không đến mức ôm một khoản nợ khổng lồ.

“Sếp nói gì thế ạ? Cổ phiếu của chúng ta tăng lại rồi, tập đoàn Bắc Dã đã thu tay, chúng ta sống rồi”.

Giọng nói phấn khích của quản lý khiến Lưu Tông Tín sững người.

Thu tay rồi? Sống rồi?

Không phải cậu Sở…

Chắc chắn cậu Sợ đã lên tiếng.

Nghĩ tới vấn đề mấu chốt, Lưu Tông Tín thầm khẳng định chắc nịch, sau đó suýt nữa bật khóc vì mừng rỡ.

Cậu Sở đã tha cho ông ta một con đường sống rồi.

Nếu anh mà còn đang ở đây thì kiểu gì ông ta cũng dập đầu vài cái để cảm ơn.

Nghĩ tới đây, ông ta chợt liếc nhìn con trai mình ở góc khuất, tinh thần chán trường đã hoàn toàn biến mất.

“Đừng ngây ra đó nữa, bố về công ty xem tình hình thế nào đây. Con đi mua gì đó để tạ lỗi với cậu Sở đi, nhớ không được đắc tội với người ta nữa đâu đấy”.

“Dạ? Con đi ấy ạ?”

Nghe thấy thế, Lưu Phong méo mặt như sắp khóc đến nơi.

Hắn nhìn thấy Sở Bắc một cái thì người đã nhũn ra rồi, giờ lấy đâu ra can đảm đi xin lỗi người ta chứ?

“Anh không đi thì để tôi đi chắc? Có chút việc cỏn con ấy cũng không làm được thì sao thành người kế nhiệm bố được?”