Chương 279
Lạc Tuyết còn định nói gì đó, nhưng Chu Cầm đã cướp lời trước rồi kéo cô lên taxi.
Sở Bắc không nói gì, chỉ nhìn về phía tài xế.
“Đến nhà hàng Thần Tinh!”
Nghe thấy thế, tài xế không có biểu cảm gì, nhưng mẹ con Lạc Tuyết ngồi phía sau thì giật nảy mình.
“Nhà hàng Thần Tinh? Sở Bắc, anh điên rồi à?”
Lạc Tuyết vô thức hô lên, rõ ràng cô đã bị doạ sợ.
Đến Chu Cầm cũng phải há hốc miệng với vẻ khó tin.
Thần Tinh là nhà hàng có số có má ở Tân Hải, đương nhiên mẹ con bà ta cũng biết.
Đừng nói là đến đó ăn, riêng đặt một phòng bao thôi đã lên đến bốn con số rồi.
Hơn nữa, không phải cứ có tiền là đặt được.
Đến ông cụ Lạc cũng chưa chắc làm được nữa là.
Họ mà đòi ư?
Đừng nói đến dùng bữa, khéo còn không qua được cửa ấy chứ, thế thì mất mặt lắm.
“Sở Bắc, cậu có ý gì thế hả? Đã không có tiền rồi còn đòi đến nhà hàng Thần Tinh, cậu định làm chúng tôi mất mặt hả?”
Chu Cầm hừ một tiếng, ánh mắt như sắp phun lửa.
“Nếu chúng tôi mà bị đuổi ra ngoài thì sẽ mất sạch thể diện đấy, mặt cậu dày thì không sao, nhưng chúng tôi biết phải làm sao?”
“Chết tiệt! Sao nhà tôi lại va phải cái loại vô dụng như cậu chứ!”
Lần này, đến Lạc Tuyết cũng không thể nói đỡ cho Sở Bắc được.
Cô chỉ lắc đầu với vẻ tuyệt vọng không thể che giấu trong đáy mắt.
Cô nghĩ Sở Bắc đòi đến nhà hàng Thần Tinh vì muốn lấy lại thể diện thôi.
Vấn đề là chưa chắc họ đã bước chân qua cửa nhà hàng được, thế chẳng phải tự chuốc thêm nhục hay sao?
“Sở Bắc, thôi hay chúng ta chọn đại một quán nào đấy ăn cho qua bữa thôi”.
Lạc Tuyết lắc đầu, chuẩn bị tìm đường lui cho Sở Bắc.
“Yên tâm, bữa tối nay anh mời, mọi người cứ đi đi!”
Sở Bắc không bị lay chuyển, vừa xoa đầu con gái vừa đáp.
Nhiều năm qua, anh đã để hai mẹ con Lạc Tuyết chịu nhiều thiệt thòi.
Đến nhà hàng Thần Tinh ăn một bữa cơm chỉ là một sự bù đắp rất nhỏ thôi.
Còn với một người từng nhiều lần dự tiệc của quốc gia như Sở Bắc mà nói thì nhà hàng đó cũng thường thôi.
Huống hồ, nhà hàng này còn là sản nghiệp của nhà họ Lý.
Trước đó, Lý Hải Đông đã đưa cho anh một tấm thẻ đen, nếu muốn lấy phòng bao tốt nhất thì chỉ cần nói một tiếng là xong.
“Cậu… giỏi lắm! Đi thì đi, để tôi xem cậu định giở trò gì nào!”
Chu Cầm tức đến mức trợn mắt, định lên tiếng mắng chửi nhưng cố nhịn.
Mày muốn lấy lại thể diện chứ gì, được thôi, để tao giúp.