Chương 283
Như thể hắn ta không hề tồn tại, anh bế con gái rồi đi tiếp vào bên trong.
Tuy nhiên, Lý Nham vẫn không buông tha, hắn ta sấn tới rồi chặn trước mặt Sở Bắc.
“Kinh rồi, định lên trên đấy à? Không xem lại đây là đâu hay sao, đừng nói là dùng bữa, đến tư cách bước chân vào đây, cậu cũng không có đâu”.
Lý Nham khoanh tay trước ngực với vẻ ngạo mạn.
Sau đó cất giọng khinh bỉ.
Thấy thế, Sở Bắc chỉ cau mày.
Không chờ anh lên tiếng, Chu Cầm đã giật bắn mình rồi vội vàng xua tay.
“Cậu Lý, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi không đến đây dùng bữa đâu, chỉ đến ngó nghiêng tí thôi. Đúng rồi, chúng tôi chỉ định tham quan chút thôi”.
Vừa nói, Chu Cầm vừa không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho Lạc Tuyết.
Giờ mà không đi thì e không còn cơ hội nữa đâu.
Lạc Tuyết sầm mặt rồi tiến lên bế con gái vào lòng, sau đó kéo tay Sở Bắc.
“Sở Bắc, chúng ta đi thôi”.
Với Lạc Tuyết mà nói thì mất thể diện chẳng là gì cả.
Cô chỉ không muốn con gái bị tổn thương.
“Đi đâu? Chúng ta đã ăn uống gì đâu mà đi?”
Sở Bắc lắc đầu, anh chỉ muốn mời mẹ con Lạc Tuyết ăn một bữa thôi mà.
Chứ có làm gì sai trái đâu.
Tại sao phải đi chứ?
“Anh…”
Lạc Tuyết đã chuẩn bị tinh thần nuốt hết tủi nhục vào bụng rồi.
Nhưng khi thấy Sở Bắc thế này, cô chỉ biết câm nín.
Không tức giận, không chán ghét, mà chỉ có thất vọng.
Đúng vậy, cô cảm thấy vô cùng thất vọng với Sở Bắc.
“Cái thằng chết bầm kia, đã bảo đừng đến đây rồi mà không chịu, giờ mất hết mặt mũi chưa?”
Chu Cầm trợn trừng mắt rồi quát tháo.
“Họ Sở kia, cậu nhất định muốn tôi với Tiểu Tuyết phải chịu khổ với cậu thì cậu mới vui đúng không?”
“Lương tâm của cậu bị chó tha rồi à? Va phải tên vô dụng như cậu đúng là bất hạnh của đời tôi”.
“Cậu không muốn đi chứ gì? Tuỳ! Chết luôn ở đâu đó đi cũng được”.
Nói xong, Chu Cầm đã tức đến đỏ bừng mặt.
Bà ta quay người định bỏ đi trước.
Thậm chí đến con gái và cháu gái cũng mặc kệ luôn.
Mặt Lạc Tuyết gần như trắng bệch, cô nhìn con gái đang rơm rớm nước mắt ở trong lòng mà đi không được, ở lại cũng không xong.
Tủi thân mà không nói được nên lời.