Chương 293
Chắc Lưu Phong tìm Sở Bắc là để gây sự với tên này rồi.
Nếu không tên mù ấy có gì để cậu Lưu coi trọng chứ?
“Chậc chậc, Sở Bắc, ngày tàn của mày tới rồi đấy, nhưng không thể trách tao được!”
Nhưng hắn ta đâu biết rằng mình vừa đi thì Lưu Phong đã gọi ngay nhân viên phục vụ tới.
“Ở đây có món nào đắt nhất thì mang hết lên cho tôi!”
“Cả rượu và thuốc lá nữa, mang những loại xịn nhất lên nhé!”
“Làm đồ ăn nhanh tay lên, đừng làm nhỡ việc tôi tiếp khách”.
Lưu Phong không quan tâm gì hết, gọi một lèo toàn chọn những món đắt nhất.
Vì thế, bữa này ít cũng phải bốn, năm trăm nghìn.
Lưu Phong làm vậy chỉ để xin lỗi và cảm ơn Sở Bắc thôi.
Bố hắn bảo hắn phải đi cảm ơn Sở Bắc, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không biết phải mua gì tặng anh.
Trong lúc bí quá, hắn đành mời Sở Bắc đi ăn vậy.
Nhưng hắn không dám tự đến tìm Sở Bắc, trong số những người hắn quen thì chỉ có Lý Nham có thể liên hệ được với Sở Bắc thôi.
Hết cách, hắn đành móc nối quan hệ lòng vòng chút vậy.
Sự sống chết của nhà họ Lưu nằm hết ở bữa cơm này.
Đương nhiên nếu hắn biết được suy nghĩ của Lý Nham thì còn lâu mới nhờ vả hắn ta.
Cùng lúc đó, trong phòng bao cao cấp nhất trên tầng hai.
Sở Bắc đang ngồi bế con gái ở chính giữa.
Lạc Tuyết và Chu Cầm ngồi ở phía dưới cũng không buồn chọn món.
Họ chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Bắc không chớp mắt như đang nhìn một con quái vật.
Trong đầu họ đang có rất nhiều nghi vấn.
Khi ngồi trong căn phòng ăn cao cấp này, họ thấy như đang nằm mơ vậy.
“Sở Bắc, chuyện này là sao?”
Một lúc sau, vẫn là Lạc Tuyết mở lời để phá tan bầu không khí yên lặng trước.
Chu Cầm cũng cau mày nói: “Sở Bắc, cậu nói thật đi, có phải cậu đang giấu chúng tôi điều gì không?”
Họ rất muốn biết tại sao.
Còn tấm thẻ màu đen đó nữa, rốt cuộc đấy là thứ gì?
“Không!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu với nụ cười ấm áp trên môi.
“Chỉ là tình cờ anh có quen biết với ông chủ của nhà hàng này thôi!”
Sở Bắc tuỳ ý giải thích một câu, chỉ nói một nửa sự thật.
Hai mẹ con Lạc Tuyết cau mày, nhưng nhìn Sở Bắc mãi mà không phát hiện ra vấn đề gì nên đành cho qua!
Sở Bắc đẩy menu cho hai người rồi nói: “Gọi món đi đã, Vũ Tâm đói rồi!”