Chương 597 “Hừ! Mày cứ mạnh miệng đi, lát nữa đến lúc mày khóc đấy”. Sở Bắc thờ ơ cười không nói gì. Cứ thế ba phút nữa trôi qua, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Thôi Viễn Sơn nãy giờ ngồi đó nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên đứng lên. Gã lạnh nhạt cười nhìn Sở Bắc. “Xem ra vận may của tôi tốt hơn, ván cược của chúng ta cuối cùng vẫn là tôi thắng”. Nghe thế Sở Bắc lắc đầu. “Vẫn còn một phút nữa, chưa đến giây cuối cùng mà giờ lại nói thắng thua e là vẫn còn quá sớm nhỉ?” Nghe Sở Bắc nói thế, Thôi Viễn Sơn vẫn không tức giận mà bật cười nói: “Lẽ nào cậu vẫn nghĩ ở phút cuối cùng có thể xuất hiện kỳ tích gì sao?” Sở Bắc gật đầu. “Hôm nay là ngày tốt, tôi tin chắc sẽ có kỳ tích xuất hiện”. Thôi Viễn Sơn bật cười nói: “Nếu như thế thì tôi chống mắt lên xem”. Thôi Hạo ở một bên vốn muốn chế giễu Sở Bắc vài câu nhưng bị Thôi Viễn Sơn ngăn lại. “Tiểu Hạo, không gấp! Nếu cậu Sở đã tự tin như thế thì chúng ta để cậu ta thua khâm phục khẩu phục”. Thôi Hạo không dám không nghe lời Thôi Viễn Sơn, hắn ta chỉ đành không cam lòng gật đầu lùi sang một bên. Thế nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, cánh cửa phòng VIP bỗng mở ra. Sau đó hai người từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy người đến, sắc mặt Thôi Viễn Sơn bỗng thay đổi, vội bước đến đón. “Sếp Dư, sao cậu lại đến đây?” Thôi Viễn Sơn nở nụ cười nịnh nọt chủ động bước đến chỗ một người đàn ông trung niên đeo kính đứng đầu rồi giơ tay ra. Người đàn ông trung niên tên là Dư Hướng Quân, là phó tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã, trong tay nắm giữ quyền lực lớn nhất. Lúc đầu ông ta bước lên chiếc thuyền tập đoàn Bắc Dã này đã từng không ít lần riêng tư mời Dư Hướng Quân ăn cơm. Hơn nữa để mở rộng mối quan hệ, ông ta đã tiêu tốn không ít tiền cho Dư Hướng Quân mới khiến đối phương đồng ý hợp tác với tập đoàn Thôi Thị. Cũng chính vì nguyên nhân này mà vừa rồi ông ta mới không hề do dự đồng ý yêu cầu cá cược với Sở Bắc. Vì ông ta nghĩ ông ta có chỗ dựa vững chắc là Dư Hướng Quân ở tập đoàn Bắc Dã, không cần phải sợ Sở Bắc. Thế nhưng ông ta không ngờ Dư Hướng Quân lại tỏ ra cực kỳ lạnh nhạt với sự nhiệt tình của mình. Chỉ thấy Dư Hướng Quân không chỉ không bắt tay với mình mà ngược lại chắp hai tay ra sau lưng. Câu nói tiếp theo của Dư Hướng Quân khiến nụ cười trên môi ông ta trở nên cứng đờ. “Sếp Thôi, ông đang làm gì thế? Hình như tôi không quen với ông mà nhỉ”. Nghe Dư Hướng Quân nói thế, sắc mặt Thôi Viễn Sơn thay đổi.