Thôi Viễn Sơn và Thôi Vân thấy thế thì đều ngẩn ra.
Đường đường là phó tổng của tập đoàn Bắc Dã mà lại phải quỳ dưới chân người thanh ta niên này, hơn nữa ông ta còn gọi cậu thanh ta niên ấy là tổng giám đốc.
Nghĩ tới đây, nhóm Thôi Viễn Sơn đều nhăn mặt.
Thôi Viễn Sơn thấp thỏm nhìn người thanh ta niên ấy rồi hỏi: “Cậu… cậu là…”
Cùng lúc đó, trong lòng ông ta chợt dâng lên một cảm giác vô cùng bất an.
Hiện giờ, dù ông ta có dốt đến mấy thì cũng đã biết cậu thanh ta niên này có thân phận không đơn giản.
Nếu không, Dư Hướng Quân đã chẳng quỳ xuống cầu xin anh ta như vậy.
Ngoài ra, Dư Hướng Quân còn gọi anh ta là chủ tịch, hình như thân phận của người thanh ta niên này rất cao.
Thôi Viễn Sơn hỏi như vậy là vì vẫn ôm một mộng tưởng may mắn.
Ông ta mong cậu thanh ta niên này không có quan hệ quá lớn với tập đoàn Bắc Dã.
Song, câu trả lời của anh ta đã đập tan hi vọng của Thôi Viễn Sơn.
Anh ta cười lạnh nói: “Tôi là Thanh Phong, bây giờ chắc ông biết thân phận của tôi rồi chứ?”
Cái gì! Thanh Phong?
Nghe người thanh niên nói vậy, nhóm Thôi Viễn Sơn lập tức biến sắc mặt, mặt ai cũng tái nhợt.
Tập đoàn Bắc Dã có thế lực rất mạnh ở Tân Hải, dù họ chưa từng gặp lãnh đạo của tập đoàn này bao giờ.
Nhưng họ đã từng nghe đến tên của tổng giám đốc là Thanh Phong.
Lúc này, nhóm Thôi Viễn Sơn đều thấy tuyệt vọng.
Thôi Viễn Sơn nhìn Thanh Phong với vẻ sợ hãi.
Khác với những người khác trong nhà họ Thôi, ông ta hiểu rõ về thân phận của Thanh Phong hơn.
Có tin đồn rằng Thanh Phong là cấp dưới của thần tướng trấn quốc, mà đó chính là người đang chống lưng cho tập đoàn này.
Thôi Viễn Sơn nghĩ đủ mọi cách để thúc đẩy hợp tác giữa nhà họ Thôi và tập đoàn Bắc Dã với mục đích lớn nhất là nhờ tập đoàn này để kết nối với thần tướng trấn quốc.
Phải biết rằng thần tướng trấn quốc là rường cột của quốc gia, là đối tượng mà cả nước Long Quốc ngưỡng mộ.
Có thể nói anh là người có địa vị và quyền lực tối cao ở đất nước này.
Nếu nhà họ Thôi ông ta có thể thông qua việc hợp tác với tập đoàn Bắc Dã để tiếp cận được với thần tướng trấn quốc thì sau này họ sẽ một bước lên mây và bỏ xa các gia tộc hàng đầu khác ở Tân Hải.
Nhưng hiện giờ, câu nói của Thanh Phong đã dập tắt ước mơ của Thôi Viễn Sơn rồi.
Trông vẻ lạnh lùng của Thanh Phong, Thôi Viễn Sơn cán răng nói: “Tổng giám đốc Thanh Phong, nhà họ Thôi chúng tôi chưa từng làm gì đắc tội với tập đoàn mình, không biết tại sao cậu lại huỷ bỏ hợp tác vậy ạ?”