Dư Hướng Quân đứng dậy, sau đó ngẩng lên nhìn rồi gào vào mặt Thôi Viễn Sơn.
“Mẹ kiếp, tôi cũng muốn biết đang có chuyện gì đây. Thôi Viễn Sơn, nhà họ Thôi ông hại chết tôi rồi!”
Nói rồi, Dư Hướng Quân định xông lên đánh Thôi Viễn Sơn.
Song, ông ta chưa kịp lại gần thì đã vị vệ sĩ của Thôi Viễn Sơn xử lý.
“Dư Hướng Quân, ông điên mẹ nó rồi hả?”
Thôi Hạo thấy thế thì ngạc nhiên rồi vội vàng lao tới, sau đó tát cho Dư Hướng Quân một cái.
Hứng trọn một cái tát vào mặt, nhưng Dư Hướng Quân không hề thấy đau, trái lại còn bật cười ha hả.
“Ha ha! Thôi Hạo, chúng mày hại tao rồi thì cứ chờ đấy, nhà chúng mày sẽ gặp quả báo sớm thôi”.
Dư Hướng Quân bật cười như đã phát điên.
Nghe thấy thế, Thôi Hạo lập tức nổi điên.
“Mẹ kiếp, ông chán sống rồi hả!”
Hắn ta gào lên rồi lại xông tới đánh Dư Hướng Quân, nhưng đã bị Thôi Viễn Sơn cản lại.
“Ông ơi, ông đừng cản cháu, hôm nay cháu phải cho lão già chết tiệt này một bài học nhớ đời. Ông ta dám rủa nhà mình, cháu không thể bỏ qua được”.
Chát!
Song, Thôi Hạo vừa nói dứt câu thì đã bị Thôi Viễn Sơn tát cho một cái.
Hắn ta sững người rồi ôm mặt, sau đó nhìn Thôi Viễn Sơn với vẻ khó tin và tủi thân.
“Ông, sao ông lại đánh cháu?”
Trong ấn tưởng của Thôi Hạo, từ nhỏ đến lớn, Thôi Viễn Sơn chưa bao giờ đánh hắn ta.
Vậy mà hôm nay, Thôi Viễn Sơn lại đánh hắn ta trước mặt bao người.
“Mày là thằng nghịch tử! Tất cả là hoạ do mày gây ra, nếu không tại mày thì nhà họ Thôi đâu có chọc vào các nhân vật lớn đó?”
Vô hình trung Thôi Viễn Sơn đã quy hết mọi trách nhiệm cho Thôi Hạo.
Nghe thấy thế, Thôi Hạo chợt sững người.
Ngay sau đó, hắn ta sụt sịt nói: “Ông ơi, chuyện này là do thư ký Tôn nói cho cháy, anh ta bảo ở đây có người bất kính với nhà mình nên cháu mới tới mà”.
Thư ký Tôn?
Thôi Viễn Sơn ngoảnh sáng nhìn người đàn ông đeo kính ở cạnh mình rồi sầm mặt.
“Thư ký Tôn, cậu có gì để nói không?”
Tôn Duyệt tái mặt, sợ đến mức quỳ xuống đất với vẻ oan ức.
“Chủ tịch, ngài nghe tôi giải thích đã, tôi…”
Song, hắn vừa lên tiếng thì đã bị Thôi Viễn Sơn cắt ngang.
“Tôi không muốn nghe cậu giải thích, nếu hôm nay nhà tôi không qua được kiếp nạn này thì cậu biết hậu quả là gì rồi đấy”.
Dứt lời, ông ta không cho Tôn Duyệt cơ hội lên tiếng, mà bảo Thôi Vân cũng đang nhăn nhó đưa Tôn Duyệt đi.
Xong xuôi, Thôi Viễn Sơn lại nhìn sang Long Tam đang nhàn nhã ngồi xem một bên, ông ta hít sâu một hơi rồi tỏ vẻ cầu xin.