Càng nghĩ càng giận, cậu ta nhìn Sở Bắc, nói một câu như vậy.
Nhưng đúng lúc này, Sở Bắc lại lên tiếng trước.
“Dương Ân, hôm nay là cậu dẫn bọn họ đến, chuyện phá cửa hàng này, cậu cũng có phần”.
Sắc mặt Dương Ân đột nhiên thay đổi, vội vàng lớn tiếng cãi chày cãi cối.
“Sở Bắc, anh phải tin tưởng tôi, mặc dù tôi dẫn bọn họ đến, nhưng hoàn toàn không bảo bọn họ đập phá cửa hàng, tất cả đều là bọn họ tự quyết định, không hề liên quan đến tôi”.
Bốp!
Cậu ta vừa dứt lời, thanh niên áo đỏ đã chớp nhoáng vọt đến trước mặt cậu ta, hung hăng tát một phát vào mặt cậu ta.
“Dương Ân, thằng chó chết, mẹ nó nếu không phải mày, mấy người ông đây cũng không tổn thất hơn trăm nghìn, mày còn không biết xấu hổ đứng đây đùn đẩy trách nhiệm?”
Bị thanh niên áo đỏ tát một phát, Dương Ân nhất thời choáng váng.
Cậu ta đột nhiên hừ lạnh một tiếng, muốn nói lời hung ác, nhưng khi cậu ta nhìn thấy vẻ mặt tàn độc của thanh niên áo đỏ thì lập tức sợ hãi.
“Anh… cho dù như vậy, anh cũng không thể đánh tôi, tôi chính là em họ của Sở Bắc, nếu anh còn dám đánh tôi, tôi… tôi bảo Sở Bắc đánh anh tàn phế!”
Rơi vào đường cùng, cậu ta chỉ có thể lấy Sở Bắc ra làm bia đỡ đạn.
Bởi vì cậu ta phát hiện, bây giờ thanh niên áo đỏ vô cùng e ngại Sở Bắc.
Quả nhiên, cậu ta vừa nói dứt lời, chỉ thấy sắc mặt thanh niên áo đỏ đột nhiên thay đổi.
Trong ánh mắt hắn ta nhìn Sở Bắc lộ ra hoảng sợ sâu sắc.
Sở Bắc thấy Dương Ân lại lấy mình làm bia đỡ đạn, trong mắt lập tức toát vẻ không vui.
Nhưng anh cũng không phá hỏng tính toán của Dương Ân nữa.
Dù sao, mấy tên lưu manh trước mắt cũng không phải hạng người tốt lành gì.
Hơn nữa bọn họ dám đập phá cửa hàng, quả thật là không biết sống chết!
“Được rồi, chuyện giữa các người thì tự mà giải quyết, bây giờ bồi thường tiền, sau đó dọn dẹp quét tước sạch sẽ nơi này, xong xuôi các người có thể cút đi!”
Nghe thấy lời của Sở Bắc, sắc mặt vốn trắng bệch của thanh niên áo đỏ và mấy tên lưu manh lập tức trở nên khó coi hơn.
Sở dĩ bọn họ tìm Dương Ân đòi tiền là bởi vì sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, bọn họ đã không còn nhiều tiền.
Bằng không, bọn họ cũng không ép Dương Ân dẫn bọn họ đến nơi này đòi tiền.
Nhưng bây giờ, lời Sở Bắc nói với bọn họ chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
“Anh… anh Sở, chúng tôi thật sự không có tiền, anh có thể…”