Chiến Thần Tái Thế

Chương 7: Các Người Có Thể Cút Rồi





Sau bữa cơm, Giang Ngọc Hằng dự định đưa con đến trường mẫu giáo, rồi sau đó quay lại tập đoàn Giang Thị làm việc.
Tô Hoài Dương lấy lý do đi gặp một người bạn, tự mình bắt taxi đến tập đoàn Ánh Dương.
Chủ tịch tập đoàn Ánh Dương, Chu Hoàng Nhật biết tin Tôi Hoài Dương sẽ đến, liền kích động đến đi đi lại lại trong văn phòng
Bản thân ông ta đã gia nhập vào Long Môn nhiều năm như vậy, thận trọng tận tụy phấn đấu, mục đích chính là vì mong một ngày nào đó có thể gia nhập vào nội bộ của Long Môn và mong rằng trong lúc sinh thời có thể gặp được Long chủ Tôi Hoài Dương.
Ông ta vốn tưởng rằng cả đời này của mình chưa hẳn có cơ hội được nhìn thấy Long chủ, nhưng không ngờ Long chủ lại hạ mình đến tập đoàn Ánh Dương để thị sát công việc của mình, đây thật là một niềm vinh hạnh.
Lúc này Tô Hoài Dương đã đến tập đoàn Ánh Dương, người anh vừa bước vào sảnh thang máy liền nhìn thấy một vài người quen.

Những người này gồm có: Trương Khoa, Giang Minh
Nguyên, Giang Trúc Nhi, và cả chồng chưa cưới của cô ta
Vương Tài, ngoại trừ bốn người này ra, còn có cô em vợ của Tô Hoài Dương là Giang Ngọc Như.

Những người này đều đi theo Trương Khoa đến gặp Chu Hoàng Nhật, dù sao ngoại trừ Trương Khoa thì tất cả những người khác bình thường căn bản đều không có cơ hội được nhìn thấy Chu Hoàng Nhật ở ngoài đời.
Khi bọn họ đang vì chuyện này mà khích không thôi, lại không ngờ rằng sẽ gặp được Tô Hoài Dương, kẻ nghèo hèn này ở đây.

Trong ánh mắt của bọn họ nhìn đến Tô Hoài Dương, đều mang theo sự kinh ngạc, và cả sự khinh thường không thể che dấu được.

Giang Minh Nguyên vừa nhìn thấy Tô Hoài Dương liên lập tức chán ghét chất vấn: “Tôi nói này Tô Hoài Dương cái tên phế vật như anh mà cũng xứng đáng đến tập đoàn Ánh Dương? Nhân lúc bảo vệ công ty người ta chưa đuổi anh ra, thì mau tự mình cút ra ngoài đi
Cô em vợ Giang Ngọc Như cũng ở bên cạnh hùa theo chất vấn: "Tô Hoài Dương, đây là nơi anh có thể đến sao? Thật không biết xấu hổ mà "
Tô Hoài Dương lười quan tâm đến người bợ đỡ như cô ta, bèn nói: "Tôi đến ứng tuyển làm nhân viên quét dọn, không được sao?"
Vẻ mặt của Giang Ngọc Như như được ăn phải ruồi vậy: "Đàn ông to xác như anh còn muốn đến ứng làm nhân viên quét dọn, anh có biết xấu hổ không.

Cho dù anh không biết xấu hổ, nhưng nhà họ Giang chúng tôi còn biết xấu hổ đấy."
Giang Minh Nguyên có ý muốn lấy lòng Trương Khoa, bèn nói: "Ngọc Như, cái tên phế vật Tô Hoài Dương này căn bản không xứng với chị gái em, em vẫn nên trở về khuyên bảo chị em đi, bảo cô ấy sớm ngày ly hôn với tên phế vật này, kết hôn với cậu chủ
Giang Ngọc Như lập tức trịnh trọng gật đầu, lấy lòng nói: “Trong mắt em cậu chủ Khoa mới là người anh rể có tư cách nhất.
Trương Khoa rất đắc ý, cười nói: "Ngọc Như, chỉ dựa vào lời nói này của em, hôm nay anh rể sẽ cố gắng giúp mọi người đến cùng, đã giúp thì sẽ giúp cho đến nơi đến chốn, phó chủ tịch tập đoàn Ánh Dương, Triệu Cường từng nói với anh là anh ta đang thiếu một người trợ lý, lương một năm có đến mấy tỷ đấy, hôm nay anh rể chắc chắn sẽ giúp cho em có được vị trí
Giang Ngọc Như lập tức trở nên vô cùng kích động.
Cô ta sắp phải tốt nghiệp đại học rồi, trường đại học cô ta theo học cũng không phải là một trường tốt, thậm chí còn không đáp ứng được yêu cầu của tập đoàn Ánh Dương đối với nhân viên bình thường, cho nên ban đầu cô ta vốn nghĩ rằng nếu có thể vào Ảnh Dương tùy tiện làm một công việc văn thư thôi đã là rất mãn nguyện rồi.
Nhưng dù có nằm mơ cô ta cũng không thể ngờ được rằng
Trương Khoa lại đưa ra một chức vị có tận mức lương một năm là mấy tỷ nhiều như vậy, khiến cô ta không khỏi có chút choáng váng.

Cô ta không khỏi kích động nhìn Trương Khoa, buột miệng hỏi: "Anh rể, anh nói thật sao?”
Trương Khoa khẽ mỉm cười: "Đương nhiên, anh sẽ gửi tin nhãn cho Triệu Cường ngay."
Nói xong, anh ta liền cầm lấy điện thoại gửi vài dòng tin nhăn, sau đó lại nói với Giang Ngọc Như: “Ngọc Như, em trực tiếp đến văn phòng của phó tổng phỏng vấn đi, anh đã chào hỏi qua rồi.”
Giang Ngọc Như vô cùng phấn khích: "Cảm ơn anh rể."
Trương Khoa quay đầu lại, nhìn về phía Tô Hoài Dương, chế giễu nói: "Tô Hoài Dương, tên phế vật như anh cho dù có vào Ảnh Dương làm nhân viên quét dọn nhà vệ sinh cũng không có đủ tư cách, nhưng nếu như anh quỳ lạy tôi, thì lát nữa tôi gặp được chủ tịch Nhật có thể đi nói giúp anh có được tư cách làm vị trí này.
Tô Hoài Dương cười lạnh nói: “Chủ tịch tập đoàn Ánh Dương sẽ không gặp thứ rác rưởi như anh đâu.
Trương Khoa cau chặt mày, buột miệng mắng: “Nể mặt anh còn làm ra vẻ, bản thân mình có bao nhiêu trọng lượng, trong lòng anh không biết rõ sao?” Tô Hoài
Dương lười quan tâm tới anh ta, đúng ngay lúc này, đến bảo thang máy phía bên trái đột nhiên sáng lên.

Những người ở hiện trường, ngoại trừ Tô Hoài Dương, ai cũng trở nên căng thẳng.
Bởi vì thang máy này là thang máy dành riêng cho chủ tịch tập đoàn, chỉ có chủ tịch mới đủ tư cách đi thang máy này.


Thang máy mở ra, Chu Hoàng Nhật chủ tịch Tập đoàn Ánh
Dương vừa nhìn thấy Tô Hoài Dương đã lập tức nhận ra anh.

Đây chính là Tô Hoài Dương, Long chủ của Long Môn mà mình vẫn luôn vô cùng kính trọng.
Ngay sau đó, ông ta lộ ra vẻ kích động, đích thân bước ra khỏi thang máy chuẩn bị nghênh đón.

Tô Hoài Dương ra hiệu với ông ta, ý bảo ông ta đừng bước ra đây, còn mình thì theo chân bước vào.
Những người bên cạnh đều sững sờ, tên này sao có thể bạo gan đến thế này, còn dám vào thang máy dành riêng cho chủ tịch?
Vẻ mặt của Trương Khoa cũng lộ ra vẻ không thể tin được, thang máy dành riêng cho chủ tịch không phải ai cũng vào được, ngoại trừ Chu Hoàng Nhật ra ai cũng không có tư cách sử dụng.

Thế nhưng cái tên phế vật Tô Hoài Dương kia lại dám hiện ngang bước vào trong, đây không phải là tự tìm cái chết sao?
Điều khiển bọn họ không ngờ được là Tô Hoài Dương không những không gặp được bất kỳ chuyện rắc rối nào, mà ngược lại còn nhận được lời mời cung kính của Chu Hoàng Nhật đi đến văn phòng của chủ tịch.
Vừa bước vào phòng, Chu Hoàng Nhật đã bắt đầu nịnh nọt, ông ta cầm cốc trà trong tay, cung kính nói: "Long chủ, mời cậu uống trà, tôi là Chu Hoàng Nhật chủ tịch của tập đoàn Ánh Dương, sau này còn mong được cậu chiếu cố”
Tô Hoài Dương cầm lấy cốc trà nhấp lấy hai ngụm, nhàn nhạt nói: "Ông Nhật phải không? Nếu đã muốn gia nhập vào nội bộ, thì phải biết tuân thủ quy định của nội bộ.

Ngoài ra không được tiết lộ thân phận của tôi ra bên ngoài."
Chu Hoàng Nhật nghe được lời này, hết sức vui mừng, vô cùng kích động nói: “Long chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân thủ theo quy định, đồng thời sẽ tuyệt đối giữ kín thân phận của cậu.
Tô Hoài Dương gật đầu hỏi.

“Đúng rồi, tập đoàn Ánh Dương có hợp tác mặt thiết với nhà họ Trương không?"
Chu Hoàng Nhật thành thật nói: "Nhà họ Trương đã hợp tác với tập đoàn Ánh Dương được rất nhiều năm rồi, nghiệp vụ chủ yếu đều dựa vào Ánh Dương."
Tô Hoài Dương khế ừ một tiếng, căn dặn nói: “Tôi muốn ông chấm dứt hết mọi hợp tác với nhà họ Trương, nếu như Trương Khoa muốn gặp ông, thì hãy gọi bảo vệ đuổi anh ta ra ngoài"
Chu Hoàng Nhật không hề do dự nói: "Vâng thưa Long chủ, mọi chuyện sẽ tuân theo chỉ định của cậu.

“Vậy thì tốt, tôi đi trước đây.

“Tôi tiền cậu.”

Tô Hoài Dương xua tay, mặt không biểu cảm nói: "Không cần."
Khi ra khỏi văn phòng của Chu Hoàng Nhật, Tô Hoài Dương đúng lúc bắt gặp đám người Trương Khoa ở phòng tiếp khách tạm thời.
Khi nhìn thấy Tô Hoài Dương, Trương Khoa không khỏi kinh ngạc nói: "Mẹ nó, cái tên phế vật này vừa lên thang máy chuyên dụng của chủ tịch tập đoàn Ánh Dương đấy, sao bảo vệ còn không đánh chết anh ta?"
Hai anh em Giang Minh Nguyên cũng rất kinh ngạc, Giang Trúc Nhi nhịn không được lấm bẩm: “Tên phế vật này không lẽ có quen biết với chủ tịch Nhật?"
Vương Tài khinh thường nói: "Trúc Nhi, tên rác rưởi này làm sao có thể quen biết chủ tịch Nhật chứ? Anh nghĩ chắc chắn là chủ tịch Nhật khoan dung độ lượng nên không so đo với anh ta thôi.

Nếu không bảo vệ chắc chân đã dạy dỗ cho anh ta một bài học rồi."
Tô Hoài Dương cười lạnh nói: “Mấy người các người cần thận một chút đi, người nào người nấy đều trông đáng ghét như vậy, nói không chừng nhân viên bảo vệ của tập đoàn Ánh Dương sẽ dạy dỗ cho các người một bài học đó.
Nói xong, anh liền xoay người đi về phía lối vào thang máy.
Trương Khoa châm chọc nói: "Tên phế vật này cũng thật khoái giả vờ, gia đình chúng tôi là đối tác hợp tác lâu dài của tập đoàn Ánh Dương, bảo vệ kính trọng tôi còn không kịp nữa, làm sao có thể đi đánh tôi?"
Giang Minh Nguyên nhổ ra một miếng nước bọt nói: "Cậu chủ Khoa yên tâm đi, đợi khi đạt được hợp tác với tập đoàn Ảnh Dương, tôi sẽ lập tức sắp xếp người đuổi tên phế vật này ra khỏi nhà họ Giang"
Trương Khoa cười lạnh một tiếng nói: “Đừng quan tâm tới tên phế vật này nữa, đi thôi, tôi dẫn các người đến gặp chủ tịch
Nhật."
Anh em Giang Minh Nguyên và cả Vương Tài đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng ở phía sau.
Chu Hoàng Nhật thật sự là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, với một gia tộc hạng ba như bọn họ, dù có quỳ gối cầu xin cũng chưa chắc có được cơ hội nói chuyện với Chu Hoàng Nhật.
Hôm nay đúng thực sự là một cơ hội tốt
Ngay sau đó mấy người bọn họ liên theo sau Trương Khoa đi về phía văn phòng của chủ tịch.
Nhưng vừa đến cửa, thì có mấy nhân viên bảo vệ ngăn bọn họ lại, lạnh giọng nói: "Đứng lại, các người đến đây làm gì?”
Ánh mắt Giang Minh Nguyên chợt lóe lên, anh ta đứng ở bên cạnh Trương Khoa nói: "Đây là cậu chủ Trương Khoa, đối tác của tập đoàn Anh Dương các người
Vương Tài cũng hùa theo nói: "Đúng vậy, thật là có mặt không tròng, mau chóng vào thông báo một tiếng với chủ tịch Nhật đi."
Đội trưởng bảo an đứng đầu lạnh giọng nói: “Chủ tịch của chúng tôi nói tập đoàn Ánh Dương đã chấm dứt mọi hợp tác với nhà họ Trương rồi, đã không còn quan hệ gì nữa các người có thể cút rồi.".