Tạm thời ép xuống những suy nghĩ phức tạp trong lòng, bà lão dân tộc Mèo nhìn theo ánh mắt của con rắn đen, chỉ nhìn thấy một bóng người chất phác xuất hiện trên màn trúc.
“Cậu đến làm cái gì?” Bà lão dân tộc Mèo lạnh lùng nói.
Người kia cười ha ha, sau đó tiếng cười đột nhiên bị vụt tắt, trầm giọng nói: “Ai cũng nói thủ đoạn thi cổ giết người của dân tộc Mèo có một không hai, theo tôi thấy thì cũng chả ra làm sao. Khổng Tuyên kia bây giờ vẫn sống rất tốt. Tôi đến đây là cần một lời giải thích.”
Ánh mắt của bà lão dân tộc Mèo ngưng trọng, điềm nhiên nói: “Cậu nói chuyện tốt nhất là cẩn thận một chút, nếu không thì cổ trùng của dân tộc Mèo tôi không có mắt đâu. Dựa vào một chút đạo hành tầm thường kia của cậu còn chưa lọt nổi vào mắt của tôi.”
Người kia lại hồn nhiên không để ý đến ý định giết người của bà lão dân tộc Mèo, cười nói: “Ha ha. Quả nhiên là bà Độc của dân tộc Mèo. Chỉ là tôi vẫn luôn rất muốn biết, nếu như tôi chết đi, thì ai sẽ kéo dài bệnh của cháu gái bà đây. Nếu bà Độc bà cảm thấy mạng sống của cháu gái nhà mình đối với bà không quan trọng, thì bà cứ việc ra tay đi.”
Ánh sáng lạnh lẽo và ý định giết người ở trong mắt bà lão dân tộc Mèo càng tăng lên, nhưng cuối cùng lại bị bà ta ép xuống. Bà ta lạnh giọng nói: “Cậu dám dọa tôi sao?”
“Ha ha. Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi.” Người kia nói.
Bà lão dân tộc Mèo thở dài, nói: “Lần trước Khổng Tuyên không chết là việc ngoài ý muốn, giữa chừng có một cao thủ ra tay.”
“Cao thủ?” Giọng nói của người kia mang theo một chút không tin tưởng, nói: “Với bản lĩnh của bà Độc đã được tính là cao thủ hạng một hạng hai rồi, còn có ai có tư cách trở thành cao thủ ở trước mặt của bà nữa chứ.”
Bà lão dân tộc Mèo hừ lạnh một tiếng, nói: “Là cao thủ cảnh giới Chân Khí.”
“Cảnh giới Chân Khí!” Người kia nghẹn ngào nói: “Thành phố Vinh này sao có thể có cao thủ cảnh giới Chân Khí chứ, không thể nào!”
Người kia nặng nề hít thở mấy hơi, để cảm xúc ổn lại một chút, lúc này mới nói tiếp: “Nếu đã như thế, thì chuyện này quả thực là không thể trách bà. Hôm nay tôi đến đây là muốn mời bà ra tay một lần nữa.”
Bà lão dân tộc Mèo nhíu mày, nói: “Bà già này ra tay thi cổ hai người giúp cậu đã là làm trái với quy tắc của dân tộc tôi rồi. Cậu đừng có quá đáng quá, được đằng chân lân đằng đầu à.”
Người kia lại thản nhiên cười, nói: “Hai ngày nữa, người của nhà họ Lý sẽ đến công viên Xanh dạo chơi, đến lúc đó tôi muốn bà ra tay bắt lấy Lý Quang Huy và người nhà của ông ta, tôi không cần bà lấy đi mạng sống của bọn họ, như thế này chắc không tính là làm trái quy tắc của các bà rồi chứ.”
Thấy bà lão vẫn còn đang do dự, người kia nói tiếp: “Nếu bà Độc hoàn thành tốt chuyện này, có lẽ tôi có cách có thể chữa trị triệt để căn bệnh kỳ lạ của cháu gái bà. Tôi nghĩ bà cũng không muốn cháu gái bà ngày đêm phải chịu sự hành hạ của căn bệnh kỳ lạ kia đúng không?”