Chiến Thần Thánh Y

Chương 134: Tiếng Sáo Phát Ra Vô Cũng Khó Nghe.



Trước Tiếp

Nhưng khi bà ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẻ mặt đột nhiên trở nên phức tạp. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng cách đó không xa, chàng trai trẻ đang nhìn về phía bà ta cười khẩy một cái.

“Chết tiệt! Sao lại là cậu ta!” Trong lòng bà ta thầm nguyền rủa. Bà ta nghi ngờ không biết có phải là gần đây vận may của mình xui xẻo hay không mà hai lần ra tay đều đụng phải cùng một người, nếu là người thường thì không nói gì, nhưng đối thủ lại là một cao thủ cảnh giới Chân Khí, hơn nữa thực lực lại mạnh hơn bà ta rất nhiều.

Vẻ mặt bà ta không ngừng thay đổi, đối mặt với cao thủ cảnh giới Chân Khí, thậm chí đến một chút tự tin bà ta cũng không có. Nhưng hôm nay bà ta có việc cần phải làm, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đi về phía trước. Con rắn đen nhìn Đường Tuấn có chút sợ hãi, lần trước nó bị thương trên tay người này, đến bây giờ nó vẫn còn nhớ rất rõ.

“Thật là trùng hợp, tiểu huynh đệ.” Bà lão đi tới trước mặt Đường Tuấn, toàn thân tập trung sức mạnh sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào, trên môi nặn ra một nụ cười nhẹ giọng hỏi.

Đường Tuấn lắc đầu, giễu cợt: “Tôi không nghĩ là trùng hợp.”

Nụ cười trên mặt bà lão cứng đờ nói: “Xem ra cậu không có ý định cho tôi qua nhỉ?”

“Bà cảm thấy thế nào?” Đường Tuấn hỏi ngược lại. Bà ta cười lạnh, chất giọng khàn đặc như tiếng quạ trong đêm nghe vô cùng đáng sợ. Bà ta nhìn Đường Tuấn bằng một đôi mắt xám đen và nói: “Giữa cậu và bộ tộc Mèo chúng tôi vốn dĩ chẳng có ân oán gì vậy tại sao cậu cứ nhất quyết không buông tha cho thân già này chứ. Tuy rằng cậu là cao thủ cảnh giới Chân Khí, nhưng chắc hẳn là cậu cũng mới bước vào cảnh giới này không lâu, nếu như cưỡng ép bản thân, e rằng cũng sẽ chẳng có lợi ích gì. Hà tất phải động thủ với thân già này chỉ vì những người ngoài không liên quan chứ. Nếu hôm nay cậu nhường đường cho tôi, chuyện lần trước cậu làm tôi bị thương tôi sẽ không tính toán nữa, cậu thấy thế nào?” Bà ta cảm thấy lời mình nói hợp tình hợp lý, chắc hẳn Đường Tuấn không có lý do gì để từ chối.



“Nếu bây giờ bà rời đi, tôi có thể coi như là mình không nhìn thấy.” Đường Tuấn nhẹ giọng đáp, tuy rằng anh không để tâm đến người nhà họ Lý, nhưng một người lương thiện như anh sao có thể để chuyện như thế này xảy ra mà không quản cho được.

“Vậy thì không cần nói nhiều nữa, thằng nhóc hôm đó tôi không làm gì được cậu, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho cậu nếm thử sự lợi hại của cổ độc dân tộc Mèo!” Bà ta cười lớn.

Nói xong bà ta rút từ trong ống tay áo rộng một cây sáo trắng như ngọc, đặt lên đôi môi khô khốc của mình, đột nhiên vang lên một âm thanh u ám.

Tiếng sáo phát ra vô cũng khó nghe.

“Sáo làm bằng xương?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày.

Dân tộc Mèo có bộ phương pháp riêng thuần hóa côn trùng để nuôi cổ, cây sáo bằng xương này là một trong số đó. Dùng âm thanh của tiếng sáo khiến những con côn trùng độc gần đó nghe theo âm thanh mà di chuyển đến, nghe theo hiệu lệnh của người thổi sáo, để cho họ điều khiển.

“Nhóc con cũng có chút hiểu biết đấy! Nếu bây giờ cậu rời đi, tôi vẫn giữ câu nói đó. Nhưng nếu không, thân già này sẽ cho cậu nếm mùi đau đớn bị hàng ngàn hàng vạn con côn trùng cắn. Đến lúc đó cậu muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong.” Bà ta đang thổi sáo trên miệng, nhưng vẫn có giọng nói vang lên, đó chắc hẳn là tiếng bụng.

Đường Tuấn lắc đầu, nếu bà ta là một cao thủ cảnh giới Chân Khí, với cây sáo làm bằng xương cộng thêm con rắn đen, e rằng anh thật sự chỉ có thể rút lui, nhưng với thực lực của bà ta thì uy lực của cây sáo bằng xương kia cũng có hạn, còn chưa thể làm tổn thương đến anh được.