Ông già áo xám nhìn ông già bên cạnh, hỏi: "Sư đệ, cậu thật sự cảm nhận được mùi của bộ tộc người Mèo sao?"
Ông già tóc vừa đen vừa trắng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn vào những ngôi nhà dày đặc phía dưới, nói: "Cảm giác của tôi sẽ không sai đâu, mặc dù trình độ tu luyện của tôi không bằng sư huynh, nhưng so với trình độ nhận diện hơi thở của nữ nhân bộ tộc người Mèo thì trừ phi là cao thủ cảnh giới Chân Khí, còn lại đều không bằng được tôi."
Ông già áo xám nghiêm nghị gật đầu, không chút nghi ngờ. Khi còn trẻ sư đệ của ông đã từng đến bộ tộc người Mèo và đã đánh nhau với nhiều cao thủ của bộ tộc người Mèo. Tuổi của ông ta trên dưới năm mươi, nhưng trông ông như đã ngoài tám mươi. Vì trước đây ông bị bộ tộc người Mèo hạ cổ, tuy giữ được tính mạng nhưng để lại di chứng nặng nề. Kể từ đó, ông cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của người bộ tộc người Mèo, và cũng vô cùng căm hận bọn họ! Ngày hôm qua, hai người chuẩn bị đi gặp Lý Quang Huy qua sự chỉ dẫn của Thiệu Nhất Nguyên, nhưng giữa đường, sư đệ đã cảm nhận được mùi cổ độc của bộ tộc người Mèo nên đã đi theo đến đây.
"Sư đệ, nếu cậu chịu buông tha chấp niệm, với tài năng của cậu, đời này muốn đạt tới cảnh giới Chân Khí cũng không phải là chuyện khó." Ông già áo xám thở dài.
Thái độ người sư đệ rất nghiêm túc, trong mắt hiện lên nỗi chua xót, ông lắc đầu, giọng nói lạnh lùng đầy sát ý: "Chỉ cần tôi sống một ngày, tôi sẽ mãi căm thù bộ tộc người Mèo."
Ông già áo xám cảm thấy tiếc nuối, không khuyên bảo nữa.
"Nhất Nguyên, Lạc Lạc, đợi đến khi chuyện ở đây được giải quyết xong cả, các con theo thầy trở về Hình Ý Môn đi." Ông già áo xám nói với hai anh em Thiệu Nhất Nguyên ở đằng sau.
"Vâng, thưa thầy." Thiệu Nhất Nguyên và em gái Lạc Lạc gật đầu, kính cẩn đáp lại. Ngày hôm qua, bọn họ đã nói chuyện với Lý Quang Huy, không có gì phải lo lắng cả. Về phần quan hệ với nhà họ Lý, cũng đã kết thúc rồi.
"Vậy thì đi thôi. Chúng ta đi gặp người phụ nữ của bộ tộc người Mèo, dám tự tiện ra khỏi bộ tộc người Mèo, chẳng lẽ đã quên lời cảnh cáo của tổ tiên rồi ư?" Ông già áo xám lạnh lùng nói. Cơ thể của ông được nâng cao lên, chiếc áo choàng bay phần phật, như thể nó được làm bằng thép.
Nội công phát ra!
Đây mới thực sự là tông sư cảnh giới Chân khí! Cho dù ông già áo xám chưa đạt tới cảnh giới Chân Khí, thì cũng là cách cảnh giới đó không xa!
Chiếc xe thô sơ dừng lại bên ngoài khu ổ chuột, trong không khí thoang thoảng mùi tanh tưởi, tài xế thế nào cũng không chịu đi vào. Đường Tuấn chỉ đành xuống xe. Trả tiền xe xong, Đường Tuấn đi bộ đến khu ổ chuột.
Người phụ nữ của bộ tộc người Mèo từ nhỏ đã phải làm quen với nhiều loại côn trùng độc và chất độc khác nhau, mùi hôi thối trên cơ thể không thể che đậy được, nhưng mùi này rất nhẹ, người bình thường không thể ngửi được. Bà Độc chọn nơi này là để giấu đi mùi hương trên cơ thể mình.