Chiến Thần Thánh Y

Chương 163: “Cảm Ơn Tông Sư Đã Ra Tay Cứu Giúp!”



Trước Tiếp

Chân mày bạc trắng của ông già áo xám run lên, nói: “Cậu ta chính là người đánh bại phong lôi bát cực Quách Thịnh Minh chỉ bằng một chưởng?”

Cả hai người tiếp tục gật đầu.

Ông già áo xám nhìn Đường Tuấn đang dần dần đi tới, trong lòng nghi ngờ, thấp giọng nói: “Nếu theo như lời các con nói thì cậu ta chỉ là người tập võ có nội công trung kỳ mà thôi, cao lắm thì cũng chỉ đến nội công hậu kỳ. Loại tu vi này chắc chắn không có cách nào mà dùng một hòn đá đã đánh rơi đao trong tay Lưu sư thúc của các con. Không lẽ người vừa mới ra tay là trưởng bối của anh ta?”

Ông già áo xám chỉ vừa mới đạt tới tu vi luyện công hóa khí, nếu so trình độ tu vi thì ông kém hơn Đường Tuấn rất nhiều cho nên đương nhiên là ông ta không thể nào cảm nhận được chân khí dao động trong cơ thể của Đường Tuấn, vì thế ông ta cho rằng người ra tay là trưởng bối của Đường Tuấn.

“Có phải là cậu ta ra tay hay không thì chỉ cần thử là biết ngay!” Ông già tóc hơi bạc vốn dĩ rất xấu hổ vì bị đánh rơi đao Liễu Diệp. Nhưng mà bây giờ ông ta biết người ra tay rất có thể là trưởng bối của Đường Tuấn thì đương nhiên ông muốn trút cơn giận này lên người anh ta.

Mặc dù đã đánh rơi đao Liễu Diệp nhưng vị Lưu sư thúc này không hổ danh là người có tu vi nội công đại thành. Chỉ cần tung ra một chưởng nhẹ thôi là đã tạo ra một luồng gió bén nhọn đánh thẳng tới trên người Đường Tuấn. Chỉ dựa vào một chưởng này thôi là đã biết thực lực của ông ta không thua kém Bạch Thiên Hỏa một chút nào! Nhưng đáng tiếc người mà ông ta phải đối mặt chính là Đường Tuấn, một cao thủ tông sư đã đạt tới cảnh giới Chân Khí!

“Hừ!” Sắc mặt của Đường Tuấn hơi tối lại, cũng đánh nhẹ ra một chưởng va chạm trực tiếp với ông lão.

“Tên nhóc thật là can đảm!” Lưu sư thúc khẽ quát một tiếng, “Nếu như người ra tay là trưởng bối của cậu thì còn có thể, đáng tiếc với trình độ tu vi của cậu thì, a!”

Ông ta còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy một luồng sức mạnh không thể nào đỡ nổi truyền đến từ bàn tay của người thanh niên trước mặt, sau đó cả người ông ta bay thẳng ra ngoài.



Cạch! Cạch! Cạch!

Lưu sư thúc lăn quay ở trên mặt đất mấy lần mới miễn cưỡng loại bỏ được luồng sức mạnh đáng sợ đó. Trên mặt ông ta hiện lên một màu đỏ tía không khỏe mạnh, có thể thấy ông ta đã chịu thiệt rất lớn ở cú va chạm vừa rồi.

“Sao có thể như thế được?” Vẻ mặt Lưu sư thúc tràn đầy ngạc nhiên. Sau đó ông ta quay đầu lại nhìn Thiệu Minh Ngọc và Vân Lạc hỏi: “Các con có chắc chắn là cậu ta chỉ có tu vi là nội công trung kì hay không?”

Vốn dĩ Thiệu Minh Ngọc và Vân Lạc rất chắc chắn, nhưng mà bây giờ họ lại không dám nói ra một tiếng. Vốn dĩ Lưu sư thúc của bọn họ không thể so sánh được với cao thủ nội công đại thành trạng thái toàn thịnh như Quách Thịnh Minh, Đường Tuấn lại có thể dùng một chưởng đánh lùi được Lưu sư thúc, vậy thì chẳng phải sức mạnh thật của anh ta ít nhất cũng là nội công đại thành hay sao! Nhưng mà điều đó làm sao có thể xảy ra? Anh ta còn chưa đến ba mươi tuổi mà? Rất ít những người còn chưa đến ba mươi tuổi đã là cao thủ nội công đại thành, cho dù có thì bọn họ cũng đều là những người xuất thân từ những gia đình lớn mạnh và danh giá có truyền thống tập võ lâu đời!

Đường Tuấn không có thừa thắng xông lên mà là đi tới trước mặt bà Độc nói: “Sao rồi?”

Bà Độc lắc đầu, thoạt nhìn thì cảm thấy như là bà đã bị thương rất nặng nhưng thật ra lại không có một vết thương nào có thể gây nguy hiểm đến tính mạng cả. Trong lòng bà cảm thấy hơi may mắn, may mắn là bà đã lựa chọn Đường Tuấn, nếu không thì có lẽ hôm nay bà sẽ thật sự chết ở chỗ này.

Sau đó, trước mấy đôi mắt không thể tin nổi của bốn người Thiệu Minh Ngọc, bà Độc khom lưng xuống và kính cẩn nói: “Cảm ơn tông sư đã ra tay cứu giúp!”

“Tông sư?”Suýt chút nữa thì Thiệu Minh Ngọc đã nghĩ là mình đang nghe nhầm, cất giọng nói:“Sao anh ta có thể là cao thủ tông sư được?”

Ông già áo xám và Lưu sư thúc cũng không tin nổi, hai mắt lóe lên, nếu người trước mắt thật sự là tông sư thì e rằng chuyện ngày hôm nay sẽ không thể nào dễ dàng giải quyết được.