Chiến Thần Thánh Y

Chương 187: “Nhớ Những Gì Tôi Đã Nói.”



Trước Tiếp

Quách Thịnh Minh không chút do dự nói: "Chỉ cần tông sư tha cho tôi, từ hôm nay trở đi, cái mạng này của tôi chính là của tông sư."

"Tôi làm sao tin anh được? Anh vừa hứa với tôi điều kiện tương tự, nhưng anh lại quay người thì muốn giết tôi luôn mà?" Đường Tuấn lạnh lùng nói.

Quách Thịnh Minh biết bản thân đã phạm sai lầm, nếu biết Đường Tuấn là cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí, cho anh ta một vạn cái lá gan cũng không dám ra tay với Đường Tuấn. Lúc này anh ta không nghĩ ra điều kiện gì có thể khiến Đường Tuấn tha cho anh ta, trong lòng lo lắng như kiến ​​trên chảo nóng, mồ hôi ướt đẫm quần áo.

Nhìn gương mặt sắp hết kiên nhẫn của Đường Tuấn, chiếc lá trong tay anh có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, Quách Thịnh Minh vội nói: "Tông sư, tôi là môn chủ của Bát Cực Quyền, chỉ cần ngài tha thứ cho tôi, thì toàn bộ Bát Cực Quyền sau này đều sẽ nghe theo lời của tông sư!"

Đường Tuấn nói: "Với một chút sức mạnh tu luyện của ông, cũng dám tự xưng mình là môn chủ Bát Cực Quyền!"

Bát Cực Quyền là một trong những loại quyền lâu đời của nước Việt Nam, từ khi được phát minh cho đến nay, đệ tử tu luyện chắc chắn có không ít, với trình độ tu luyện của Quách Thịnh Minh thì làm sao có thể quản lý môn phái to lớn như thế.

Quách Thịnh Minh giải thích: "Tông sư chắc không biết, Bát Cực Quyền do tôi quản lý chỉ là một nhánh nhỏ của Bát Cực Quyền, số người không nhiều, chỉ có mấy chục người thôi. Trong đó có gần mười là là cao thủ nội công."

“Ra là vậy.” Đường Tuấn suy nghĩ, một lát sau mới nhìn chằm chằm Quách Thịnh Minh, nói: “Nếu có lần sau, anh sẽ không có cơ hội nói chuyện với tôi nữa!

Quách Thịnh Minh nghe thấy vậy, mặt mày vui mừng, vội vàng quỳ lạy cảm ơn, không hề cảm thấy xấu hổ.

“Tôi sắp tới có việc phải ra ngoài, anh thay tôi bảo vệ chú Diệp cho tốt.” Đường Tuấn nói.



Thấy Quách Thịnh Minh có điều thắc mắc, Đường Tuấn giải thích: "Là Diệp Nam Nhật của tập đoàn Nam Nhật, nếu tôi quay về mà biết chú tôi xảy ra chuyện gì thì, ha ha."

Thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ sắp được đưa ra thị trường, lúc đó chắc chắn sẽ có người giở trò với Diệp Nam Nhật. Đường Tuấn không thể suốt ngày bảo vệ bên cạnh Diệp Nam Nhật nên đã giao việc này cho Quách Thịnh Minh.

Nghe vậy, Quách Thịnh Minh không dám do dự, đồng ý ngay lập tức.

"Này! Đường Tuấn, sao anh lại ở đây?" Lúc Đường Tuấn và Quách Thịnh Minh đang nói chuyện, một giọng nói kinh ngạc vang lên phía sau hai người họ. Giọng nói lanh lảnh làm người nghe sảng khoái.

Đường Tuấn quay lại, mỉm cười khi nhìn thấy người đang tới, nói: "Thì ra là bác sĩ Mộ Dung."

Người đến là Mộ Dung Lan, cô ấy là bác sĩ làm việc ở bệnh viện Việt Nhất thành phố Vinh. Đường Tuấn từng chữa bệnh cho cô ấy. Đường Tuấn định tìm cô ấy nói lời tạm biệt trước khi đi thi đấu quyền anh ngầm. Cô ấy mặc chiếc váy liền thân màu xanh da trời, đầu đội chiếc mũ che nắng, che đi gần hết khuôn mặt, mái tóc dài được buộc gọn sau lưng, thỉnh thoảng có cơn gió khẽ thổi làm đuôi tóc đung đưa.

Mộ Dung Lan vén mấy sợi tóc mai ra sau, cười nói: "Tôi và mấy bác sĩ trong bệnh viện được giáo sư Thẩm Dũng mời đến dạy học cho các học sinh học viện Y học. À, bạn của anh sao lại chảy máu thế? Không sao chứ?"

Trong lúc nói chuyện, Mộ Dung Lan nhìn thấy vết máu bị lá đa cắt trên mặt Quách Thịnh Minh, quan tâm hỏi han. Bản thân cô ấy là bác sĩ, nhìn thấy bệnh nhân bị thương, bệnh nghề nghiệp tái phát, cô ấy muốn tiến lên xem cho Quách Thịnh Minh.

Quách Thịnh Minh nhanh chóng nói: "Không có việc gì. Đường tông, anh Đường, tôi đi trước đây."

“Nhớ những gì tôi đã nói.” Đường Tuấn gật đầu, Quách Thịnh Minh rời đi với tâm trạng lo lắng.

"Bạn của anh thật kỳ lạ. Mà này, không phải tên của anh là Đường Tuấn sao? Sao cậu lại gọi là Đường Tông?" Mộ Dung Lan thắc mắc, lúc nãy Quách Thịnh Minh lỡ lời, suýt nữa gọi thành Đường tông sư, còn may chưa nói hết, thì lại bị Mộ Dung Lan hiểu nhầm.