"Hừ! Rõ ràng chính là đến cầu y, còn giả vờ một bộ cái gì cũng biết! Nếu thật sự là như vậy, còn tìm Lâm đại sư người ta để làm gì." Vừa rồi Hồng Thư bị Ninh Đình Trung nói vài câu, trong lòng đè nặng lửa giận, lúc này nghe thấy đối thoại của hai người Đường Tuấn, lập tức lên tiếng châm chọc.
"Nhưng mà anh Đường thật sự rất lợi hại, ngay cả bà tôi cũng nói anh Đường là thiên tài y thuật." Hoa Tiểu Nam mở to mắt, bênh vực kẻ yếu thay Đường Tuấn.
Hồng Thư châm biếm một tiếng, nói: "Em gái nhỏ đừng để bị người khác lừa. Trên thế giới này có rất nhiều kẻ lừa đảo, hơn nữa bà em cũng không phải là người của gia đình có tiếng nào, bà ấy nói thiên tài y thuật thì là thiên tài y thuật sao? Buồn cười!"
Hoa Tiểu Nam còn muốn nói nữa, lại bị Đường Tuấn ngăn lại: "Được rồi. Hùng biện cũng không thắng được sự thật, đợi lát nữa là thấy kết quả."
Hoa Tiểu Nam đành phải ngậm miệng. Nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hồng Thư, miệng chu lên, một bộ dạng rất tức giận. Trong lòng cô Đường Tuấn luôn luôn không gì là không làm được, nhưng bỗng nhiên lại bị hai người này châm chọc khiêu khích, trong lòng đương nhiên khó chịu.
Lúc này, Quỷ y Lâm Trung Hiệp trên sân khấu cũng vừa nói xong. Ông ta nuốt nước bọt nói: "Lẽ ra tiếp theo hẳn là sẽ chọn lựa ra mấy người từ trong các vị ở đây để xem bệnh miễn phí. Nhưng hôm nay có một việc đặc biệt hơn, tôi đã ước hẹn với một vị cùng nghề chuẩn bị tiến hành một trận tỷ thí y thuật ở đây. Vì vậy còn phải làm phiền các vị làm người chứng kiến."
"Lâm đại sư, không phiền gì cả. Lần này được ngài mời đến đã khiến cho tôi được lợi rất nhiều, cho dù có tốn mấy tỷ cũng không mua được. Không phải chỉ làm người chứng kiến thôi sao, chuyện nhỏ như hạt vừng."
"Đúng vậy. Chỉ là cái người trẻ tuổi tên gọi Đường Tuấn đâu, thân là hậu bối, vậy mà còn dám để cho đại sư chờ lâu như vậy. Tôi nghĩ chắc không phải là bởi vì sợ mà không dám tới đâu chứ."
"Đúng vậy. Tôi đoán y thuật của tên kia cũng không ra sao, không nghĩ tới ngay cả dũng khí gặp Lâm đại sư cũng không có. Đại sư, tôi nghĩ cũng không cần chờ cậu ta nữa, chúng ta lập tức bắt đầu chuyện tiếp theo đi."
Buổi tọa đàm vừa rồi của Lâm Trung Hiệp đã giúp những phú hào quyền quý của thành phố Vinh ở đây học tập được rất nhiều kiến thức dưỡng sinh, lúc này nghe thấy đề nghị của Lâm Trung Hiệp, đương nhiên không có ý kiến khác, còn tiện thể hạ thấp Đường Tuấn thêm một chút.
Tề Hưng và cha mình Tề Thiên Thông cũng ngồi ở dưới sân khấu, thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Tề Hưng, con thật sự cảm thấy rằng thằng nhóc kia sẽ đến sao?" Tề Thiên Thông hỏi.
"Cha yên tâm đi, tên kia luôn tự cho là mình rất giỏi, tuyệt đối sẽ tới đây. Nếu như cậu ta thật sự không đến, vậy thì ngay cả tư cách làm đối thủ của con cũng không có." Tề Hưng cười lạnh nói.
Đối với sự khinh thường và châm chọc của mọi người dành cho Đường Tuấn, Lâm Trung Hiệp chỉ cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía vị trí chỗ Đường Tuấn đang ngồi, nói: "Anh bạn nhỏ, đã nghe lâu như vậy, chắc trong lòng cũng rất khó chịu. Xuống dưới đi, để cho tôi hiểu biết một chút y thuật của cậu."
Tuy rằng đã sớm nghe Hứa Tường Anh nói qua Đường Tuấn là một người trẻ tuổi, nhưng khi ông ta thực sự nhìn thấy Đường Tuấn, cũng cảm nhận được hơi thở trong cơ thể anh, tâm trí của Lâm Trung Hiệp vẫn có chút kích động. Trẻ tuổi như vậy đã là cao thủ tông sư, tương lai không thể hạn lượng. Nếu như ở trên mặt y đạo còn có thành tựu lớn, quả thực chính là nghịch thiên .