Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong quán trà nhỏ yên tĩnh trở lại. Đột nhiên tiếng ồn ào của một người phụ nữ đanh đá ở bên ngoài xuyên qua khe cửa kính truyền vào tai hai người.
“Lưu Thiên Phong, tôi nói cho ông biết! Nếu hôm nay ông không chịu ký vào đơn ly hôn thì đừng trách tôi không nể mặt. Coi như tình nghĩa vợ chồng nhiều năm của chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi.”
“Trần Vân Anh, bà còn có mặt mũi nói chuyện tình nghĩa vợ chồng với tôi à. Trong khi tôi đang bận rộn với cộng việc của tòa soạn thì bà lại dám đi tìm người đàn ông khác. Sau khi bị tôi phát hiện ra thì quay lại cắn ngược tôi phải không!”
“Hừ! Bà đây ngủ cùng người đàn ông nào khác thì liên quan gì đến ông. Ngoài chuyện của tòa soạn này ra thì ông còn bận bịu chuyện gì chứ. Tôi nói cho ông biết, nếu hôm nay ông không ký đơn ly hôn thì tôi sẽ không đi đâu. Để xem tòa soạn này của ông còn làm việc tiếp như thế nào được nữa.”
Bốp!
Tiếng đồ đạc bị đập xuống đất vang lên!
“Trần Vân Anh, bà đừng mơ tưởng nữa. Tôi có thể đồng ý ly hôn, nhưng bà đừng ảo tưởng đòi bán tòa soạn của tôi!”
“Ha ha! Không bán tòa soạn này cũng được. Chỉ cần ông đưa tôi mười lăm tỷ, tôi sẽ đi ngay lập tức, tôi thề sẽ không bao giờ dây dưa với ông nữa, được chưa? Nhưng tiếc là ông lại nghèo khó như vậy, chắc là tôi cũng chẳng lấy nổi tiền từ ông được đâu nhỉ. Lúc trước vì để thành lập tòa soạn này, ngay cả của hồi môn tôi cũng bán đi cho ông. Bây giờ chẳng qua tôi chỉ đến đòi lại những thứ vốn thuộc về tôi mà thôi.”
Đường Tuấn nghe tiếng cãi vã bên ngoài, không khỏi liếc nhìn Lưu Hồng Mai, người phụ nữ này thoạt nhìn rất dịu dàng, tại sao lại có một người mẹ đanh đá như vậy nhỉ.
Sắc mặt Lưu Hồng Mai đỏ bừng, xem ra cũng bị tức giận lây. Cô ta nói với Đường Tuấn: “Bác sĩ Đường, anh ở đây chờ tôi một lát, tôi đi ra ngoài xem thế nào.”
Chưa nói hết câu cô ta đã đẩy cửa đi ra ngoài rồi.
Đường Tuấn hơi do dự, cuối cùng vẫn theo sau Lưu Hồng Mai đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng trà chính là nơi làm việc của nhân viên tòa soạn báo Y học cổ truyền thành phố Vinh, phòng làm việc vốn dĩ ban đầu có chút lộn xộn, lúc này lại càng bừa bộn hơn.
Một đống giấy tờ và tài liệu bị ném đầy đất, lúc này nhân viên của tòa soạn đều đang đứng trong góc, không ai dám bước ra đi thu dọn.
Người phụ nữ này cao khoảng một mét sáu, nhưng cân nặng tuyệt đối vượt quá tám mươi cân, bà ta đang đứng chống nạnh, không ngừng mắng mỏ Lưu Thiên Phong.
Gương mặt mập mạp của bà ta trang điểm rất đậm, nhìn thoáng qua có hơi dầu mỡ, dưới ánh đèn văn phòng lại càng ánh dầu bóng loáng khiến cho người nhìn cảm thấy buồn nôn.
Người phụ nữ này chính là vợ của Lưu Thiên Phong, mẹ của Lưu Hồng Mai, tên là Trần Vân Anh.
Mà phía sau Trần Vân Anh là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng người cân xứng khỏe mạnh, khuôn mặt trắng nõn.
“Trần Vân Anh, bà có biết xấu hổ không. Mấy năm nay cha tôi không ít lần đưa tiền cho bà, vậy mà bà còn dám mang theo người đàn ông khác đến đây đòi tiền à.” Lưu Hồng Mai vừa đi ra lập tức thở hổn hển mắng Trần Vân Anh.
Trần Vân Anh còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông đứng phía sau bà ta đã đứng lên. Đôi mắt quét qua dáng người yểu điệu của Lưu Hồng Mai, trong mắt chợt lóe lên vẻ thèm khát rồi biến mất.
Anh ta thản nhiên cười nói: “Hồng Mai, sao em có thể chỉ mặt gọi tên mẹ mình như vậy? Nói thế nào đi nữa thì bà ấy cũng là mẹ ruột của em mà.”