Chiến Thần Thánh Y

Chương 325: Tôi Là Bạn Của Dương Lộc.”



Trước Tiếp

Hai người Đường Tuấn đi vào nhà hàng tên Hoa Ngọc Châu, là nơi chiếm diện tích lớn nhất trên con đường này, chỉnh trang giàu có nhất, đương nhiên cũng là nhà hàng có giá mắc nhất. Khi hai người họ đi vào trong, cô gái tiếp khách ở trước cửa và tiếp tân rõ ràng đã khá giật mình. Ai cũng có thể nhìn ra hai người ăn mặc vô cùng bình thường, đặc biệt là bộ đồ đã cũ sờn trên người Đường Tuấn càng dễ nhìn ra, nhưng do bản chất công việc, bọn họ vẫn đón chào hai người đi vào.

Đường Tuấn tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, rồi đưa thực đơn cho Dương Lộc, nói: “Cháu muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.”

Dương Lộc có chút do dự, nhà hàng này vừa nhìn là biết thuộc dạng vô cùng đắt đỏ, Đường Tuấn chỉ là một bác sĩ, có thể chi trả nổi không?

Cô phục vụ đang đợi hai người gọi món ở kế bên nở ra một nụ cười lạnh, nói: “Thưa anh, thức ăn ở chỗ chúng tôi không rẻ đâu.”

Đường Tuấn nói: “Vậy thì sao? Đâu phải tôi không có tiền trả?”

Lúc nãy anh cảm thấy nhà hàng này có chút quen mắt, sau khi đi vào nhìn thấy biểu tượng ở bàn lễ tân, mới nhớ ra nhà hàng này có vẻ như chính một trong số sản nghiệp của Lê Chí Hùng. Trong túi áo anh có cất thẻ hội viên mà Lê Chí Hùng cho anh, có mắc đến đâu cũng không cần dùng tiền. Đương nhiên rồi, cho dù không có thẻ hội viên đó, thì mấy chỗ như này, anh vẫn thừa tiền để trả,.

Nhân viên phục vụ nghe thấy vậy, không kìm được nhìn Đường Tuấn bằng con mắt khinh thường.

Dương Lộc cũng không dám xem là thật, chỉ gọi mấy món rẻ nhất.

Đường Tuấn thấy vậy, tiếp đó lại gọi thêm vài món đặc sắc.

Cô nhân viên phục vụ nhận lại thực đơn, lúc này mới rời đi với vẻ mặt không thân thiện.



“Bác sĩ Đường, tôi ra đường không có đem theo nhiều tiền như vậy.” Dương Lộc thấp giọng nói, rõ ràng có chút ngại. Trong túi cô chỉ có mấy triệu bạc, nghĩ rằng muốn mời Đường Tuấn ăn một bữa ngon miệng, nhưng bây giờ đến cả số lẻ của bữa ăn này cũng không đủ.

Đường Tuấn cười nói: “Không sao, bữa ăn này tôi mời cô.”

“Ôi. Đây không phải Dương Lộc sao?” Lúc hai người đang nói chuyện, một giọng nói chói tay bỗng nhiên vang lên.

Dương Lộc quay đầu, vừa hay nhìn thấy một cô gái trẻ mặc trên người toàn đồ hiệu, chân đi một đôi giày thủy tinh cao gót, vai đeo chiếc túi xách LV đi vào. Cô gái này nhìn cũng khá xinh đẹp, chỉ là lúc này đang khoác cánh tay của một người trung niên mập mạp, cả người dựa cả vào ông ta, giống như là không có xương sống vậy.

“Thái Thanh Tú.” Dương Lộc gọi.

Thái Thanh Tú cũng giống như cô, là học sinh của Học viện Thương Mại thuộc Đại học Vinh, chỉ là mối quan hệ của hai người vốn không tốt đẹp gì.

Thái Thanh Tú liếc nhìn Đường Tuấn một cái, thấy trên người anh ăn mặc có vẻ quê mùa nghèo khổ, ánh mắt không khỏi lộ rõ sự xem thường. Cô ta lại dựa sát vào người đàn ông trung niên mập mạp thêm một chút, nói: “Đây là ba nuôi của tôi, là phó giám đốc của một công ty. Dương Lộc, đây là bạn trai cô sao?”

Đường Tuấn nói: “Chào cô. Tôi là bạn của Dương Lộc.”

Vốn dĩ Dương Lộc còn muốn giải thích, nhưng lúc này nghe thấy Đường Tuấn nói như vậy, trong lòng không nhịn được có chút thất vọng. Anh ưu tú như vậy, nói không chừng sớm đã cưới vợ xây dựng cơ nghiệp rồi?

Ba nuôi của Thái Thanh Tú liếc Dương Lộc một cái, đôi mắt ti hí của ông ta lộ rõ sự thèm thuồng. Dương Lộc đẹp hơn con gái nuôi của ông ta mấy phần. Trong lòng không nhịn được xuất hiện chút suy tính.

Thái Thanh Tú vừa hay nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng không khỏi ghen tỵ. Cô ta là bạn học cùng khóa với Dương Lộc, nhưng dù là thành tích học tập hay là nhan sắc, mọi người đều cho rằng là Dương Lộc ưu tú hơn. Từ lâu, trong lòng cô ta đã luôn thấy khó chịu rồi.