“Thôi đi! Bây giờ mà anh còn có mạnh miệng nói mấy lời này sao, ngay bây giờ, tôi chỉ cần một tay cũng có thể giết được anh!” Chú Đạt cười lạnh một tiếng, dùng tay đấm vào ngực Âu Dương Duệ. Ông ta cũng định dùng sức mạnh, chỉ cần nhà họ Âu Dương chết hét thì ông ta có thể đường đường chính chính mà tiếp nhận tập đoàn Phượng Hoàng. Sở dĩ nói bao nhiêu điều viển vông cũng chỉ là niệm tình xưa mà thôi.
Âu Dương Duệ muốn vươn tay ra chặn lại, nhưng bên tai truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Tôi tới đây.”
Uỳnh!
Cú đấm của Chú Đạt không đánh trúng Âu Dương Duệ, thay vào đó, ông ta lùi lại và ngã xuống ghế rồi mới dừng lại.
Đường Tuấn thu lại lòng bàn tay, nhìn lại Âu Dương Phượng Hồng, nói: “Đây là chuyện mà lúc trước tôi đã hứa với cô.”
Âu Dương Phượng Hồng nói: “Anh Đường, đánh bại ông ta là đủ rồi. Còn lại giao cho tôi.”
“Ha! Khẩu khí cũng lớn phết đấy, còn nói muốn phế bỏ tôi.” Sắc mặt chú Đạt trở nên khó coi, lại đứng lên, nhưng hô hấp đã trở nên hỗn loạn, chỉ cảm thấy không nâng được hơi thở mắc kẹt trong lồng ngực. Ông ta nhìn Đường Tuấn với vẻ dè chừng, chỉ với một cú đánh vừa rồi, ông ta có thể cảm nhận được thực lực của Đường Tuấn mạnh hơn ông ta rất nhiều.
“Thật không ngờ cậu em lại là một cao thủ nội công, tôi đã nhìn lầm rồi.” Chú Đạt nói: “Người anh em, sao cậu phải vì mấy người này mà làm khó dễ tôi. Hay là thế này, chỉ cần hôm nay cậu không ra tay, tôi sẽ cho cậu ba tỷ rưỡi, được không?”
Ba tỷ rưỡi!
Ngay khi ba chữ này được nói ra, ngay cả đám người sau lưng chú Đạt cũng đều trợn tròn mắt. Chắc hẳn không ai có thể từ chối một số tiền lớn như vậy!
Đường Tuấn lại lắc đầu nói: “Thật xin lỗi. Tôi không thiếu tiền.”
Không đợi chú Đạt có phản ứng, anh đã tấn công một lần nữa. Một đấm lúc nãy chú Đạt còn chưa thể đáp trả, giờ lại phải nhận thêm một đập vào ngực nữa. Ông ta phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở chậm chạp, sắc mặt tái nhợt.
“Thằng nhóc này, cậu muốn làm gì? Cậu muốn giết người sao? Tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức!” Có người thấy thế, lấy điện thoại ra để uy hiếp.
Đường Tuấn trừng mắt nhìn người đàn ông, hất tay một cái, người đàn ông bay ra khỏi phòng.
Uỳnh… uỳnh… uỳnh!
Người đàn ông lăn thẳng xuống cầu thang.
Người khác nhìn thấy vậy, không ai dám nói gì nữa.
“Chú Đạt, chú thật sự rất ngu ngốc!” Âu Dương Phượng Hồng đi tới trước mặt ông ta.
“Cô bé con, tôi làm gì cũng không mượn cháu đánh giá!” Chú Đạt lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói.
“Đáng tiếc, hôm nay chú lại sắp chết trong tay cô bé con này rồi!” Ánh mắt Âu Dương Phượng Hồng đột nhiên trở nên sắc bén.
“Cháu dám?” Chú Đạt kinh hãi.
Xoẹt!
Âm thanh của một lưỡi dao sắc bén xuyên qua cơ thể con người!