Nghĩ đến những điều này, trong lòng Đường Tuấn giống như bị một tảng đá lớn đè lên, gần đây mặc dù anh chăm chỉ khổ luyện nhưng khoảng cách lên đến cảnh giới Thần Hải còn rất lớn, chưa nói đến dân tộc Mèo ngoại trừ Đằng Vũ Vân ra, chỉ sợ còn có không ít tông sư cao thủ nữa.
Lấy trạng thái hiện tại của anh, nếu dám vào dân tộc Mèo thì quả thực không khác gì tự tìm đường chết.
Bà Độc tựa như đã nhìn ra lo lắng trong lòng Đường Tuấn, nói: “Bây giờ tuy rằng cháu chưa bằng ông ta, nhưng với thiên phú của cháu, trong vòng mười năm nữa tuyệt đối có thể đuổi kịp Đằng Vũ Vân. Đương nhiên, nếu như Đằng Vũ Vân đột phá lại là một chuyện khác.”
Mười năm nữa sao, anh không thể chờ đợi thêm mười năm được.
Khi thực lực của anh dần mạnh lên thì những đối thủ tiếp xúc với anh cũng trở nên mạnh hơn rồi.
Dựa theo lời Đường Thanh nói, bây giờ nhà họ Đường đang bị một võ đạo thế gia lớn mạnh hơn khống chế, trong đó đương nhiên cũng có không ít tông sư cao thủ còn mạnh hơn anh rất nhiều.
“Anh Đường Tuấn, em tin anh có thể.” Bàn tay nhỏ bé của Hoa Tiểu Nam nắm lấy tay Đường Tuấn, cổ vũ nói.
Đường Tuấn mỉm cười, nói: “Đúng rồi. Lúc anh đi tìm Cao Mạnh, đúng lúc gặp phải Ngô Thịnh của Dược Y cốc.” Anh kể lại chuyện mình đã gặp Ngô Thịnh và Cỏ Băng Phách.
“Dược Y cốc vậy mà lại có Cỏ Băng Phách!” Bà Độc nghẹn ngào nói.
“Nhất định phải lấy được gốc Cỏ Băng Phách này! Chỉ có Cỏ Băng Phách mới có thể kéo dài mạng sống cho Nam Nam!”
Đường Tuấn gật đầu, nói: “Ừ. Cháu biết, chờ chuyện ở nơi này xử lý xong, cháu cũng định đi một chuyến đến Dược Y cốc xem sao.”
Theo lời Quỷ Y, Đường Hạo từng đi đến Dược Y cốc và Phái Thần Châm rồi. Đường Tuấn cũng muốn đến hai nơi này xem một chút, có lẽ có thể tìm ra một ít tin tức về ông nội anh.
Một đêm yên lặng qua đi.
Ngày hôm sau, Đường Tuấn vừa kết thúc bài tập thể dục buổi sáng thì thấy Quách Thịnh Minh vội vàng chạy tới.
Quách Thịnh Minh vốn bị Thác Thành Long làm bị thương, nhưng Đường Tuấn đã chữa khỏi cho anh ta rồi, sau đó lại có bác sĩ chuyên môn trông coi nên bây giờ đã có thể tự mình đi lại, chỉ là vẫn không có cách nào động vào võ lại mà thôi.
Đường Tuấn gặp Quách Thịnh Minh ở phòng khách, anh vừa ngồi xuống, Quách Thịnh Minh lập tức lo lắng kinh hoảng nói chuyện: “Anh Đường, xảy ra chuyện rồi. Ngài còn nhớ Thác Thành Long không?”
Đường Tuấn gật đầu, anh đương nhiên nhớ rõ vị cao thủ Cổ Thái Quyền bị mình giết chết kia.
“Buổi sáng tôi vừa nhận được điện thoại của một người bạn, nói rằng đại đồ đệ của Cổ Sáng là Đồ Thành đã vào đến Việt Nam rồi. Bây giờ anh ta đang trên đường đến thành phố Vinh. Dường như anh ta không sợ bị người ta phát hiện ra, ở ven đường còn chủ động đánh nhau với người lạ. Đã có không ít cao thủ phải chịu bại trận dưới tay anh ta rồi. Một vị tông sự cao thủ Bát Cực Nhất Mạch của tôi cùng đã bị anh ta cắt đứt hai tay hai chân rồi." Quách Thịnh Minh nói với tốc độ cực nhanh.
Anh ta hơi thở dốc, nói: Anh Đường, lần này Đề Thành là vì ngài mà đến, ở ven đường anh ta còn đi đồn thổi khắp nơi nơi muốn cho người giết sư đệ anh ta nợ máu phải trả bằng máu.
Sắc mặt Đường Tuấn bình tĩnh, nói: "Vậy thực lực chân chính của Đề Thành như thế nào?"