Đường Tuấn khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Tề Hưng, nói: “Cũng không hẳn. Chỉ là thuốc mà cô gái này dùng tương đối đặc thù, hơn nữa còn có hại cho cơ thể. Người bình thường chắc chắn sẽ không sử dụng loại thuốc này.”
Vừa rồi anh châm cứu cho cô ta, chính là vì muốn ép những dược tính còn sót lại bên trong cơ thể của cô ta ra ngoại.
Ý Ý nghe vậy, sắc mặt cô ta trắng bệch đứng bật dậy. Nhưng thấy anh không có ý muốn nói tiếp, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ cảm kích. Trước khi cô ta tới đây quả thật đã bị Tề Hưng ép buộc phải uống một loại thuốc. Công dụng của loại thuốc này cũng giống như những lời mà Đường Tuấn đã nói, có hại cho cơ thể con người, lại còn có thể ở trong thời gian ngắn ngăn cản những loại thuốc khác phát huy hiệu quả trong cơ thể.
“Ồ, thì ra là như vậy.” Mọi người ở đây không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra vấn đề. Bọn họ đương nhiên sẽ không cho rằng Ý Ý cố ý gây phiền phức cho tập đoàn Nam Nhật, cho nên không khỏi dùng ánh mắt châm biếm nhìn về phía Tề Hưng. Đây có tính là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo hay không?
“Cậu cả Tề, giờ anh còn cho rằng tôi bán thuốc giả nữa không?” Đường Tuấn lạnh lùng nhìn Tề Hưng. Trong kinh doanh có cạnh tranh, Đường Tuấn không thể nhiều lời gì được. Nhưng vì đả kích anh mà Tề Hưng dùng thủ đoạn hèn hạ này, còn để cho Ý Ý uống thuốc ảnh hưởng đến sức khỏe. Điều này đã chạm vào giới hạn của anh rồi.
Mặt Tề Hưng cứng đờ, cười mỉa mai nói: “Đương nhiên là không phải, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Đường Tuấn xoay người, nói với mấy nhân viên làm việc cho Cục Quản lý Dược phẩm: “Giờ đã chứng minh được thuốc của chúng tôi không có vấn đề gì cả, các anh có thể thả người ra rồi chứ.”
Mấy nhân viên đó lập tức buông Diệp Thanh Phương ra.
“Thế nhưng, hiện tại tôi nghi ngờ là cậu cả Tề đây dùng thuốc trái phép đối với người khác, tôi đang nghĩ không biết các người có ý định dẫn anh ta “uống chén trà” hay không?” Tề Hưng vừa đang thở phào một hơi, Đường Tuấn lại một lần nữa lên tiếng.
“Đường Tuấn, anh!” Tề Hưng tức giận nói. Anh ta đường đường là cậu cả nhà họ Tề, nếu như bị dẫn đến Cục Quản lý Dược phẩm để “uống trà”, vậy thì danh tiếng của anh ta và nhà họ Tề chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng. Có một số việc trong lòng mọi người biết rõ ràng là một chuyện, nhưng mang lên mặt bàn nói cho ra lẽ lại là một chuyện khác.
“Cậu cả Tề, mời cậu đi cùng với chúng tôi một chuyến.” Mấy người nhân viên của Cục Quản lý Dược phẩm nói. Hiện tại, có nhiều người đang nhìn ngó như vậy nên bọn họ cũng không thể làm việc thiên vị được.
Tề Hưng căm hận nhìn Đường Tuấn nhưng lại không thay đổi được gì cả.
Cuối cùng, Tề Hưng bị người của Cục Quản lý Dược phẩm dẫn đi. Dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy, cho dù nhà họ Tề có muốn thông qua quan hệ mà đưa Tề Hưng đi khỏi Cục Quản lý Dược phẩm thì chỉ sợ cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Nếu như xử lý không tốt, chuyện kinh doanh của nhà họ Tề cũng sẽ chịu ảnh hưởng theo.
“Chú Diệp, tiếp theo hẳn là không còn chuyện gì nữa. Cháu đi trước đây.” Nhóm người Tề Hưng đã rời đi xong, Đường Tuấn nói với Diệp Nam Nhật.
Diệp Nam Nhật cười khổ, nói rằng: “Không ngờ là sẽ xảy ra chuyện như vậy. May mà lần này có cháu ở đây.”
Đường Tuấn lại lắc đầu, nhìn Diệp Thanh Phương với ánh mắt nghiền ngẫm và nói: “Thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ là do cháu đưa đến nên cháu cũng có trách nhiệm. Nhưng mà nếu sau này Thanh Phương muốn tiếp quản Tập đoàn Nam Nhật thì vẫn nên kiềm chế tính tình lại một chút. Điều gì nên nói thì nói, điều gì nên làm thì làm. Cái gì không nên nói hay không nên làm, tốt nhất vẫn nên tự suy nghĩ cho kỹ trước đã.”