Chiến Thần Tu La

Chương 1005



CHƯƠNG 1005

Khi ra khỏi nhà tù, hai mắt của Đinh Hoàng Liễu rất sáng, vui như vừa mua được túi Chanel, không, vui hơn như thế gấp mười gấp trăm lần.

Lên xe.

Đinh Hoàng Liễu khoác cánh tay của Đường Văn Chương: “Chồng, cảm ơn anh đã giúp em.”

Đường Văn Chương ngược lại khá lạnh nhạt, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Nếu nói nhà họ Đinh có ai khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, vậy thì chỉ có Đinh Hồng Diệu, anh ta mãi mãi không quên được khoảng thời gian tiếp xúc với Đinh Hồng Diệu.

Ở trong mắt Đường Văn Chương, đây là một người tà ác có IQ siêu cao, tâm tư cẩn trọng.

Bạn mãi mãi không biết trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì.

Đường Văn Chương hỏi: “Vợ, anh của em đáng tin không?”

Đinh Hoàng Liễu mỉm cười: “Sao hả, anh không tin thực lực của anh em sao?”

“Anh không phải là nghi ngờ thực lực của anh ta, mà là không yên tâm về nhân phẩm của anh ta, năng lực của người đàn ông này quá mạnh, nếu anh ta muốn báo thù cả nhà họ Đinh, anh sợ anh ta sẽ gây ra tổn thương đối với em.”

Đinh Hoàng Liễu xua tay: “Điểm này anh có thể yên tâm, từ bé đến lớn, anh trai đều rất chăm sóc em. Có thể nói, em là mối bận tâm duy nhất của anh ấy trên thế giới này, em cũng thật ra là biết rõ điểm này mới dám đến gặp anh ấy.”

“Mong là như vậy.”

Bọn họ lập tức rời khỏi cổng nhà tù, ở đây lâu khó tránh sẽ thu hút sự nghi ngờ của người khác, không phải là chuyện gì tốt.

Sắc trời tối lại, Giang Nghĩa lái xe về nhà.

Vừa đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Đinh Thu Huyền đang chuẩn bị một ít văn kiện, thần sắc trên mặt có chút không đúng lắm.

“Làm sao vậy?”

“Công ty có chút chuyện, buổi tối phải đi tiếp một bữa cơm.”

Hai chữ ‘bữa cơm’ khiến Giang Nghĩa không thoải mái lắm.

Anh hỏi: “Quan hệ của em và ông cụ căng thẳng như vậy, về cơ bản đã không có dây dưa gì với công ty, chính là VP hữu danh vô thức, sao ông cụ lại đột nhiên muốn để em đi tiếp một bữa cơm?”

Đinh Thu Huyền cười khổ rồi thở dài: “Còn cần hỏi sao? Cố ý đặt bẫy cho em thôi.”

“Ổ? Lần này ông ta nói như nào?”

“Kêu em đi chào hàng sản phẩm mới nhất của công ty, nếu thành công thì sẽ chia cho em 3% lợi nhuận; nếu thất bại thì muốn thu hồi 10% cổ phần công ty của em.”

Xem ra, Đinh Trung luôn không quên được ít cổ phần trong tay Đinh Thu Huyền.

Nghĩ đủ cách cũng muốn đoạt lại.

Đinh Thu Huyền có hơi chán nản nói: “Haizz, bây giờ em ở trong gia tộc bị người người chửi mắng, ông nội hận không thể cướp lại cổ phần trong tay em, thật sự rất mệt. Thật ra em đã không cần số cổ phần này nữa, ngày ngày đấu đá với họ, không bằng trả cho bọn họ, em rời khỏi công ty tự do phát triển.”