CHƯƠNG 1012
Quan trọng nhất là ở mặt này, có quá nhiều cơ hội để chơi xấu, chỉ cần Tưởng Hòa Long muốn, ông ta có thể bẻ gãy tay Giang Nghĩa bất cứ lúc nào.
Trên thực tế, Tưởng Hòa Long cũng đã lên kế hoạch như vậy.
Mọi người đứng dậy, dọn dẹp bàn ăn, để lại một “khoảng trống” cho hai tuyển thủ vật tay.
Giang Nghĩa ngồi xuống mặt đối mặt với Tưởng Hòa Long.
Tưởng Hòa Long khiêu khích nói: “Ông hoàng bám váy, anh phải cố hết sức đấy, đừng để mất mặt trước bà xã xinh đẹp như hoa như ngọc của anh, lỡ đâu cô ấy thấy anh không được, phải lòng người khác, thích người càng mạnh mẽ hơn như tôi đây này, vậy thì tôi khó xử lắm, khà khà khà.”
Giang Nghĩa không nói gì, nhưng sát ý trong mắt càng rõ.
Có vài người như thế đấy, rõ ràng có thể sống an ổn, nhưng cứ thích gây thị phi khắp mọi nơi, cho rằng người khác không làm gì được mình.
Những người như vậy, kiểu gì cũng chết oan chết uổng.
Dáng vẻ “làm thinh” của Giang Nghĩa lọt vào mắt Tưởng Hòa Long, đó chính là biểu hiện của sự yếu đuối, kém cỏi, không dám hó hé gì.
Những người xung quanh cũng tới tấp phóng ánh nhìn khinh thường tới, thậm chí có vài người còn nhỏ giọng thì thầm.
“Bị người ta nói thẳng mặt mà không dám hó hé nửa lời, đúng là không phải đàn ông.”
“Hehe, làm gì có người đàn ông nào cam tâm tình nguyện bám váy chứ?”
“Ôi, đúng là đáng tiếc, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại chọn một tên yếu đuối làm chồng, đúng là mù mắt.”
Tuy rằng tiếng nghị luận không lớn, nhưng trong gian phòng nhỏ tiếng nói vẫn có thể truyền tới rõ ràng bên tai Giang Nghĩa.
Nhưng Giang Nghĩa vẫn không có biểu hiện gì.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
Rầm!
Hai người cùng lúc đặt tay lên bàn, hai tay đan chặt vào nhau.
Tưởng Hòa Long lắc lắc vai: “Nể mặt anh là người mới, tôi nhường anh, nào tới đi, anh thử vật ngã tôi xem.”
Sắc mặt ông ta rất thoải mái, hoàn toàn không coi đây là một trò chơi chính thức, mà chỉ coi nó như một buổi biểu diễn của riêng mình, ông ta muốn Giang Nghĩa làm trò cười cho thiên hạ.
Giang Nghĩa nói nhỏ một tiếng: “Được.”
Vừa dứt lời, Giang Nghĩa đột nhiên dùng lực, ngay lúc mọi người chưa kịp phản ứng, rầm một tiếng, cánh tay của Tưởng Hòa Long đã bị quật ngã!
Cánh tay của Tưởng Hòa Long bị ép chặt vào bàn, ông ta thua cuộc.
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Vài người vẫn đang cười nhạo Giang Nghĩa, nụ cười trên mặt họ thậm chí còn không kịp thu lại.
Vậy là…thua rồi?
Tưởng Hòa Long, kẻ bất khả chiến bại trong lòng họ, lại bị đánh bại dễ dàng như vậy?
Tưởng Hòa Long sắc mặt không bình tĩnh được nữa, ông ta khoe khoang cả buổi, nhưng cuối cùng lại thua trong vòng chưa đầy một giây, thật là mất mặt.
“Không, không tính! Ván này không tính.”