Chiến Thần Tu La

Chương 1132



CHƯƠNG 1132

Đây chắc chắn là một con số trên trời.

Ông chủ lắc đầu.

“6 tỷ!”

Ông chủ tiếp tục lắc đầu.

“9 tỷ!”

Lúc nghe thấy con số này, ông chủ cũng có chút dao động, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Viên Triệu Hào, tình ý sâu xa nói: “Giám đốc Viên, ông thật sự muốn như vậy?”

“Muốn!”

Ông chủ gật đầu: “Cũng chỉ có ông, đổi thành người khác, tôi sẽ không thèm quan tâm. Nể mặt ông chân thành như vậy, tôi đồng ý với ông. Giá không mặc cả, 9 tỷ, thành giao.”

Trong lòng Viên Triệu Hào vô cùng thích thú, cuối cùng cũng cạy được miệng của ông chủ.

Thực ra ông ta cũng biết, cái gọi là ‘bảo vật trấn tiệm’? Đều là lừa người, chỉ cần đưa ra một cái giá hợp lý, là nhất định có thể mua được.

Kỳ Chấn còn có chút do dự, hỏi: “Triệu Hào, 9 tỷ mua một viên đá, sẽ không lỗ chứ?”

Viên Triệu Hào vô cùng tự tin nói: “Chủ tịch Kỳ, viên đá này có độ tinh khiết rất cao, ‘tướng tá’ cũng rất lớn. Chỉ cần khai thác hợp lý, có thể tạo ra được mấy thứ như ngọc bội, vòng tay, dây chuyền. Chỉ cần đóng gói, tùy ý lấy một cái cũng có thể bán được giá sáu bảy tỉ, viên đá thô này, tôi có thể kiếm được số tiền gấp ba đến năm lần!”

Mong muốn tốt đẹp.

Viên Triệu Hào nói với ông chủ: “Lại mở ra cho tôi xem nào.”

“Được.”

Ông chủ cửa hàng lại mở chiếc hộp ra.

Lần này, Viên Triệu Hào đưa tay ra lấy viên đá ra, chơi đùa ở trong tay, quan sát một cách cẩn thận.

Lần này xem, chính là muốn kiểm hàng.

9 tỷ không phải là chuyện đùa, ngộ nhỡ là hàng giả thì lỗ to.

Xem đi xem lại, Viên Triệu Hào có thể chắc chắn đây là đá tự nhiên, không phải do con người mô phỏng lại, có thể liều để mua.

“Muốn!” Viên Triệu Hào vô cùng thích thú, nói.

Nhưng, đúng lúc này, Giang Nghĩa lại không nóng không lạnh nói một câu: “Ngọc thạch bên trong viên đá này vô cùng ít, không mua thì hơn, sẽ lỗ chết đấy.”

Một câu nói đã khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Nghĩa.

Ông chủ trừng mắt chất vấn: “Câu nói này của cậu có ý gì? Nói đồ của tôi là hàng giả sao?”

Giang Nghĩa lắc đầu: “Đúng là đá tự nhiên, không sai, nhưng trông được mà không dùng được, độ thuần khiết rất thấp, ai mua người đấy sẽ lỗ.”

Chủ tiệm lạnh lùng cười một tiếng: “Hả? Không nhìn ra được cậu còn là một người trong nghề? Vậy thì mời anh nói xem, hòn đá này của tôi sao có thể có độ thuần khiết thấp chứ?”