CHƯƠNG 1189
Suy nghĩ lại, chẳng lẽ là vay tiền mình?
Lạch cạch.
Trong lòng Đinh Thu Huyền hoảng hốt, bàn tay run rẩy làm đũa trong tay rơi xuống bàn.
Cô hít một hơi thật sâu, làm dịu tâm trạng rồi lại nhặt đũa lên, cười như không cười mà hỏi: “Tô Nhàn, em không được phép làm loạn.”
Tô Nhàn nghiêm túc nói: “Em không có làm loạn, ngày hôm nay em đến đây chính là muốn mượn anh rể dùng một lúc.”
Đinh Thu Huyền để đũa xuống, chăm chú nhìn Tô Nhàn: “Em mượn anh ấy làm cái gì, làm tài xế cho em hả?”
“Không phải.”
“Vậy thì làm cái gì?”
“Em muốn để anh rể làm bạn trai của em.”
Oành.
Trong nháy mắt, bầu không khí như đóng băng, trên bàn cơm, sắc mặt của mọi người vô cùng khó xử.
Ngụm cháo trong miệng Giang Nghĩa nuốt không xuống mà nhả không ra, lỗ chân lông cả người mở to, động cũng không dám động, lúc anh ở chiến trường anh dũng giết kẻ thù cũng không khẩn trương như thế.
Mẹ vợ Tô Cầm cũng buông đũa xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Giang Nghĩa, lạnh lùng nói: “Được đó Giang Nghĩa, không nhìn ra nha, con lại có bản lĩnh như thế, thích có cả chị và em à?”
Giang Nghĩa trầm mặc, không biết phải giải thích như thế nào mới tốt.
Đinh Thu Huyền vỗ bàn: “Rốt cuộc là hai người có chuyện gì vậy hả?”
Đối mặt với câu hỏi của hai người phụ nữ, Giang Nghĩa hết đường chối cãi, nhìn Tô Nhàn với vẻ mặt đau khổ: bà cô của tôi ơi, em đừng có nói tào lao nữa được không hả, xảy ra án mạng đó.
Ai ngờ, Tô Nhàn lại cười hì hì, không tim không phổi nói tiếp: “Bác gái, chị à, hai người đã hiểu lầm rồi. Chiều nay em có một buổi xem mắt, muốn anh rể giả làm bạn trai của em để đuổi đối tượng hẹn hò của em đi.”
Nghe thấy như vậy, Đinh Thu Huyền với Tô Cầm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Hóa ra là như vậy.” Tô Cầm cầm lấy đũa, cười nói: “Mà nè Nhàn, cháu không muốn đi xem mắt thì cứ nói là không đi, cần gì phải lừa gạt người ta?”
Tô Nhàn thở dài: “Đương nhiên là cháu không muốn đi rồi, nhưng mà ba cháu ép cháu phải đi.”
“Sao vậy, lần này lại là ba cháu sắp xếp cho cháu hả?”
“Còn không phải nữa à. Không biết ba cháu tìm đâu ra một đối tượng hẹn hò cho cháu, nói là người thừa kế tương lai của một tập đoàn lớn rất có tiền, bắt cháu nhất định phải đi gặp anh ta.”
Tô Cầm gật đầu: “Đây không phải là chuyện tốt à?”
“Tốt cái gì chứ?” Tô Nhàn đau khổ nói: “Bác gái, bác không biết đó thôi, người đàn ông đó sắp bốn mươi tuổi rồi, cháu tìm bạn trai hay là tìm một người ba chứ?”
“Hả? Bốn mươi tuổi rồi? Vậy ba cháu xử lý chuyện này không hợp tình hợp lý.”
“Đúng đó.”
Thông qua cuộc trò chuyện của Tô Nhàn và Tô Cầm, bọn họ cảm thấy đúng là đối tượng hẹn hò lần này không đáng tin cậy, nhưng nếu như không đi thì sẽ làm tổn thương ba Tô Nhàn. Cho nên, để đối phó một chút thì cũng không phải là không thể.