Chiến Thần Tu La

Chương 1201



CHƯƠNG 1201

Cô cực kỳ sợ hãi mất đi Giang Nghĩa.

Cả đời Đinh Thu Huyền chưa từng cảm nhận tình yêu, cô liền không hề kiêng dè mà trao phần tình cảm đầu tiên của mình cho Giang Nghĩa, bây giờ cô sợ đánh mất phần tình cảm khó mà có được này.

Rốt cuộc là Giang Nghĩa có thể yêu Tô Nhàn không, cô không biết.

Thậm chí cô còn suy nghĩ đàn ông mà, ăn vụng cũng là chuyện bình thường, chỉ cần anh vẫn yêu mình, vậy thì mình có thể nhịn.

Nghĩ là nghĩ như thế, thật sự nhịn được à?

Nền giáo dục mà Đinh Thu Huyền đã tiếp nhận từ nhỏ không cho phép cô chịu đựng chuyện như thế.

Nghĩ đi nghĩ lại, Đinh Thu Huyền liền bật khóc, là sợ hãi khóc thút thít, khóc đau lòng hơn so với bất kỳ lần nào trong quá khứ, cô cảm thấy trái tim rất đau, không thể chịu đựng nổi.

Ở một bên khác.

Trên con đường nhựa rộng lớn, chiếc xe hơi đột nhiên dừng lại đậu trên làn đường đất.

Hai tay Giang Nghĩa vịn tay lái, biểu cảm nghiêm túc.

Tô Nhàn ngồi trên vị trí kế bên ghế lái, trái tim đập rộn ràng, lúc nãy cô ta liều lĩnh bày tỏ tình cảm với Giang Nghĩa, cô ta biết mình không thể nói những lời này, nhưng cô ta thật sự không thể khống chế nổi.

Thích, yêu.

Tình yêu của Tô Nhàn đối với Giang Nghĩa đã không còn cách nào khống chế, không thể kiểm soát được.

Sự trầm mặc kéo dài.

Tô Nhàn quay đầu nhìn Giang Nghĩa, khẽ cắn môi: “Em biết anh rất yêu chị, cho dù là từ phương diện đạo đức hay phương diện pháp luật, anh cũng không thể chấp nhận tình yêu này của em.”

“Nhưng mà anh rể à, em không quan tâm anh suy nghĩ như thế nào, nhưng em không có cách lừa gạt chính mình, bản thân em thích anh, chính là thích.”

“Em rất muốn ở bên cạnh anh.”

“Chỉ cần anh gật đầu, cho dù em có làm bé thì em cũng cam tâm tình nguyện.”

Một người phụ nữ có thể nói ra những lời nói hèn mọn như thế, đủ để thấy tình yêu của cô ta đối với Giang Nghĩa đậm sâu cỡ nào.

Thật ra thì Giang Nghĩa đã cảm nhận được từ lâu.

Anh không phải là đầu gỗ, những cử chỉ thân mật của Tô Nhàn, làm sao anh có thể không cảm giác được chứ?

Chỉ là giống như Tô Nhàn đã nói, cho dù là về đạo đức hay pháp luật, anh cũng không thể chấp nhận, huống hồ gì trong lòng Giang Nghĩa đã có một người phụ nữ khác, mãi mãi không có khả năng thay đổi.

“Nhàn.”

“Vâng.”

Giang Nghĩa quay đầu nhìn Tô Nhàn, cũng không trách móc, càng không lớn tiếng quát mắng, mà là lộ ra nụ cười ấm áp như ánh nắng.

“Yêu một người là không có lý do, cũng chưa từng sai trái.”

“Nhưng mà có một thứ được gọi là duyên phận.”