Chiến Thần Tu La

Chương 1221



CHƯƠNG 1221

“Có một chút thành tích nhỏ thì dương dương tự đắc, Đinh Phong Thành tôi xem ra đã định sẵn không phải là kẻ làm nên chuyện lớn.”

Càng nói, ý chí của anh ta càng giảm sút.

Đinh Thu Huyền vội hỏi: “Không có cách đòi lại tổn thất hay sao?”

Đổng Quán Thạch thở dài: “Khó, tên Tôn Khả Thành đã trốn ra nước ngoài rồi; tiền lấy từ chỗ chúng ta, một phần đã phát lương cho nhân viên, còn một phần thì trả nợ. Số tiền lương, món nợ này đều là trả hợp lý hợp pháp, chúng ta không thể cưỡng chế đòi lại tiền từ công nhân và công ty khác. Với lại, cho dù đòi, người khác cũng không thể trả lại.”

Đúng vậy, tiền vào túi của người khác, muốn đòi lại, sao có thể chứ?

Tuy tiền của Tôn Khả Thành không sạch sẽ, nhưng sau khi anh ta trả ra thì sạch sẽ rồi, ở phương diện pháp luật cũng không thể đòi lại.

Huống chi Tôn Khả Thành đã trốn ra nước ngoài, muốn bắt cũng không bắt được.

Chấm hết rồi, tất cả chấm hết rồi.

Một người đàn ông trai tráng như Đinh Phong Thành, cũng không chịu nổi ấm ức như này, khóe mắt không ngừng có nước mắt rơi xuống.

Đả kích lần này đối với anh ta mà nói, là trí mạng.

Vốn tưởng rằng dựa vào bản lĩnh của mình tiết kiệm một khoản tiền lớn cho công ty, ai ngờ đây là cái bẫy mà người khác thiết kế, khoản tiền 600 tỷ anh ta không dễ dàng gom được để nhập hàng, hiện nay tất cả đều thành bong bóng rồi.

Tiền mất rồi, nguyên liệu thô cũng mất rồi.

Dự án không thể không dừng lại.

Chuyện này làm sao ăn nói với nhân viên công ty, làm sao ăn nói với lĩnh đạo của cục xây dựng?

Đi sai một bước, thua cả ván cờ!

Giờ phút này, trong tòa nhà văn phòng của công ty mẹ thuộc nhà họ Đinh, có hai người cực kỳ vui mừng.

Trong phòng mở nhạc du dương, Đinh Hồng Diệu nhảy tango theo nhịp điệu của âm nhạc, cực kỳ vui vẻ luôn.

Đinh Hoàng Liễu ở một bên nhìn, trong tay cầm ly trà sữa.

“Anh, chiêu mượn đao giết người này của anh, sử dụng thật tuyệt vời.”

“Nói cho cùng, anh chỉ tốn 6 tỷ thì khiến tên Tôn Khả Thành giúp anh việc lớn.”

“Loại chuyện hời như này, tới chân trời cũng không tìm được.”

Đinh Hồng Diệu cười híp mắt nói: “Cậu ta không phải là đang giúp anh, cậu ta là đang giúp bản thân cậu ta. Có số tiền này, cậu ta thành công trả hết món nợ, trốn ra bên nước ngoài tiêu sài. Hai người bọn anh, đây gọi là cùng thắng.”

Đinh Hoàng Liễu gật đầu: “Nghe nói Đinh Phong Thành bởi vì chuyện này đã tức tới mức nằm viện rồi, anh, hay là chúng ta đi thăm?”

“Ừ, thăm, phải thăm.” Đinh Hồng Diệu dừng bước nhảy: “Chúng ta bây giờ tới bệnh viện, hỏi thăm người em trai bị tổn thương tâm hồn này của chúng ta, ha ha ha ha.”

Nói xong, hai người trước sau rời khỏi phòng làm việc.