CHƯƠNG 1280
“Vậy chúng ta phải giải quyết Viên Triệu Hào và vây cách thế nào?” Kỳ Chấn hỏi.
“Chỗ tôi đã có một kế hoạch, nhưng cần sự phối hợp của chủ tịch, chúng ta cần tự biên tự diễn.”
“Tự biên tự diễn?”
“Không sai, chúng ta phải chủ động tạo áp lực cho Viên Triệu Hào, Weiss, khiến bản thân họ lộ ra đuôi hồ ly.”
Kỳ Chấn cười: “Giang Nghĩa, cậu thế này là muốn đánh cỏ động rắn à?”
“Không sai, chính là như vậy!”
Kỳ Chấn gật đầu: “Nói chi tiết kế hoạch cụ thể của cậu đi, tôi sẽ dốc sức phối hợp với cậu, đám người Viên Triệu Hào, tất phải diệt trừ!”
Hai người lập tức nhỏ giọng thương lượng.
Giang Nghĩa giải thích, phân tích từng chút từng chút kế hoạch đã bố trí cho Kỳ Chấn.
Mà Viên Triệu Hào lúc này lại ở trong văn phòng của mình đi tới đi lui, tâm thần bất an.
“Kỳ Chấn vừa quay về đã đi gặp Giang Nghĩa, hơn một tiếng vẫn chưa ra, họ rốt cuộc đang bàn luận điều gì?”
“Giang Nghĩa, cậu ta hẳn sẽ không tố cáo tôi đi?”
Chân chó của Viên Triệu Hào trên ghế sofa – Thường Dương – vừa gọt táo vừa nói: “Giám đốc Viên có gì phải sợ? Bây giờ khu Giang Nam của Star Jewelry, ông mới là lão đại.”
“Mặc dù chủ tịch Kỳ là lão đại trên danh nghĩa, nhưng ông ta dám động vào ông sao? Haha, nếu ông ta động vào ông chút nào, những lão thần như chúng tôi đều thôi việc, xem ông ta làm sao động?”
Viên Triệu Hào gật đầu: “Cậu nói phải, người của tôi phủ khắp chi nhánh khu Giang Nam, nếu Kỳ Chấn thật sự bức ép ông đây, ông đây lập tức dẫn người mưu phản bỏ chạy sang trang sức Thiệu Anh, để cả công ty của ông ta tê liệt!”
Thường Dương cắt một miếng táo cho vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Phải tôi, giám đốc Viên, ông dứt khoát dẫn người bỏ đi là được rồi, giày vò làm chi?”
Viên Triệu Hào xua tay.
“Không được.”
“Bây giờ mọi người đều chưa chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ làm phản bỏ trốn, sẽ hại mọi người tổn thất lợi ích cực lớn, nhất định sẽ có người mắng tôi sau lưng.”
“Hơn nữa Kỳ Chấn vẫn chưa ra tay với tôi, tôi đã tự đi, cần gì chứ? Cứ ở lại Star Jewelry, nội ứng ngoại hợp với Weiss, bóc tách thực lực của Star Jewelry từng chút một mới là thượng sách.”
“Cuối cùng cũng là mấu chốt nhất, chuyện phản bội bỏ trốn tập thể thế này có khả năng sẽ dính đến tội phạm thương nghiệp, chúng ta vẫn nên thận trọng một chút.”
Thường Dương nhún vai: “Tôi cũng chỉ là kiến nghị, không phải nói nhất định phải bỏ đi bây giờ. Dù sao giám đốc Viên, tôi phải nhắc ông một câu, có thể đi sớm chút nào hay chút đó, Giang Nghĩa cả ngày nhìn chằm chằm ông, cậu ta lại là tâm phúc của Kỳ Chấn, rất bất lợi với ông.”
“Tôi biết.”
Hai người đang thương lượng, thư ký đẩy cửa vào thông báo: “Giám đốc Viên, chủ quản Thường, phiền đến phòng họp một chuyến.”
“Đến phòng họp làm gì?”