Chiến Thần Tu La

Chương 1333



CHƯƠNG 1333

Mắt thấy tình hình không ổn, nhân viên bảo vệ đều chuẩn bị sẵn sàng để bảo vệ an toàn cho Giang Nghĩa bất cứ lúc nào.

Tại điểm ranh giới này, Giang Nghĩa đột nhiên lên tiếng: “Sau đây là việc thứ hai. Lần này, chúng tôi có thể mua lại lô hàng còn dư của ba nhà cung ứng lớn với giá thấp như vậy, nói thật không thể thiếu sự ủng hộ của mọi người ở đây.”

“Nếu không phải mọi người đã cùng nhau tẩy chay thì sao Giang Nghĩa tôi có thể có được món hời lớn như thế, đúng không nào?”

“Một mặt là để cảm ơn, mặt khác chia sẻ niềm vui sướng hơn tận hưởng một mình đúng không nào. Tôi đã quyết định, quyết định này chính là…”

Giang Nghĩa ngừng lại giây lát, nhìn quanh một vòng rồi cười nói: “Tôi quyết định chia tất cả số hàng đã mua thành mười phần bằng nhau, Star Jewelry chỉ lấy một phần, chín phần còn lại chia đều cho tất cả các công ty trang sức có mặt tại đây. Công ty nào tham gia tẩy chay sẽ nhận được đền đáp.”

Có một khoảng lặng.

Lặng ngắt như tờ.

Mọi người tròn xoe mắt, không dám tin vào những gì mình nghe được.

Ai cũng biết tiền một khi đã nuốt vào thì khó mà nhả ra, thế mà Giang Nghĩa lại hào phóng đến mức chỉ nhận một phần mười, sau đó chia đều chín phần còn lại.

Thật sự quá hào phóng và rộng rãi.

Bội phục!

Trước đây, bọn họ bội phục đầu óc của Giang Nghĩa, nhưng lần này lại bội phục tấm lòng của anh.

Sau một hồi lặng thinh rất dài, hiện trường nổ ra một tràng pháo tay như sấm, người phụ trách của các công ty đều hét lớn để tận hưởng niềm vui.

Vừa rồi bọn họ còn khinh thường và ghét bỏ Giang Nghĩa, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều hoan hô anh.

Ai cũng không thoát khỏi hai chữ: vả mặt.

“Giang Nghĩa muôn năm!!!”

“Giám đốc Giang, sau này tôi sẽ chỉ làm theo sự chỉ đạo của anh, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu!”

“Giang Nghĩa là ông chủ của chúng ta, Star Jewelry là số 1 trong ngành, tôi nói xong, không cho phép phản bác!”

Khán giả bên dưới càng hò hét phấn khích.

Cũng không có gì lạ, dẫu sao Giang Nghĩa đã mang lại cho họ rất nhiều lợi ích.

Lô hàng lớn đó chia đều cho bọn họ, mỗi công ty đều có thể kiếm được rất nhiều tiền. Giang Nghĩa là người sống biết trước biết sau, sau khi kiếm được tiền sẽ không nuốt trôi một mình mà sẽ nghĩ đến những ai đã giúp đỡ mình, phẩm chất này thật đáng ngưỡng mộ.

Tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu, hết đợt này đến đợt khác, vẫn chưa có ý định dừng lại.

Không biết đã qua bao lâu, mọi người hò hét đã thấm mệt, vỗ tay đã mệt, cuối cùng hiện trường cũng trở nên yên tĩnh hơn một chút.

Giang Nghĩa mỉm cười nhìn mọi người, cầm micro nói tiếp: “Tôi đã cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người rồi. Ngay tại đây, tôi còn một việc nữa muốn khẩn cầu mọi người giúp đỡ.”

“Giám đốc Giang, anh cứ nói đi, chúng tôi nhất định sẽ giúp!”

“Đúng thế, anh đừng dùng hai từ ‘khẩn cầu’, cứ dùng từ ‘dặn dò’ hoặc ‘ra lệnh’ đi.”