CHƯƠNG 1343
Dưới sự ‘nhắc nhở’ của Thang Giai Văn, họ mới ý thức tới vừa rồi mình ngu xuẩn cỡ nào, không tin bác sĩ Thạch đức cao vọng trọng, y thuật tinh thâm, mà tin một thương nhân châu báu ngoài ngành?
Ha ha, thật đủ ngu xuẩn.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, những lời vừa rồi của Giang Nghĩa nhìn như có lý, nhưng lại cảm thấy như lời thoại đã chuẩn bị ngay từ đầu.
Thang Giai Văn nói: “Những lời vừa rồi của anh nghe thì có lý, nhưng trên thực tế những lời này có thể dùng với bất kỳ loại thuốc nào.”
“Không cần nghĩ, nhất định là có người đã viết đoạn văn này trước để anh học thuộc, sau đó bôi nhọ bác sĩ Thạch ở hiện trường.”
“Chúng tôi biết, bác sĩ Thạch làm người chính trực ngay thẳng, ở giới y dược nhất định đã đắc tội tiểu nhân, cho nên mới gặp phải báo thù như hôm nay.”
“Nhưng tôi nói cho anh biết, toàn thể giáo viên sinh viên đại học Y Dược chúng tôi sẽ vĩnh viễn đứng về phía bác sĩ Thạch, sẽ chiến đấu với đám thương nhân chỉ nghĩ tới lợi nhuận như các anh tới cùng!”
Lời nói hùng hồn, khí thế ngút ngàn.
Có thể nhìn ra, Thang Giai Văn không phải chỉ tùy tiện nói, mà là thật lòng bảo vệ Thạch Khoan.
Soạt soạt soạt, giáo viên sinh viên toàn đại sảnh đều đứng dậy.
Mọi người đồng thanh hô to.
“Bảo vệ bác sĩ Thạch, đuổi đi kẻ tiểu nhân!”
“Bảo vệ bác sĩ Thạch, đuổi đi kẻ tiểu nhân!!”
“Bảo vệ bác sĩ Thạch, đuổi đi kẻ tiểu nhân!!!”
Một người đàn ông vứt bút về phía Giang Nghĩa, lớn giọng mắng to: “Gian thương chỉ nghĩ tới lợi ích của bạc, nơi này không có vị trí của anh, cút!”
“Cút đi!”
“Cút khỏi đại học Y Dược chúng tôi!”
Toàn trường kích động, tất cả giáo viên sinh viên đều vứt sổ, bút bi, gôm về phía Giang Nghĩa, miệng mắng những lời cực kỳ khó nghe.
Họ không muốn nhìn thấy Giang Nghĩa một giây nào nữa.
Cút.
Mau cút!
Trên bục, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thạch Khoan dần giãn ra, vui vẻ cười.
Âm mưu bị vạch trần thì sao?
Chỉ cần đôi mắt người đời bị che mờ, vậy thì nhìn không rõ trắng đen.
“Giang Nghĩa, cậu muốn phá hoại chuyện tốt của tôi?”
“Nằm mơ đi!”
Dưới sự dẫn dắt của hiệu trưởng Thang Giai Văn, toàn thể giáo viên sinh viên đều thể hiện sự đối chọi gay gắt nhất với Giang Nghĩa, buộc anh nhanh chóng rời đi hiện trường.
Nói rời đi là khách sáo, thật có thể dùng từ đuổi đi để hình dung.