Chương 1376
Đinh Phong Thành ngại ngùng gãi đầu: “Tôi tưởng làm lớn một chút cậu sẽ thích, xin lỗi nha.”
Giang Nghĩa xua tay: “Con người của tôi ghét nhất là những lễ nghi phức tạp này, nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy thì mời tôi ăn bữa cơm, uống vài ly rượu là được.”
Nói xong, thần sắc của Giang Nghĩa chợt thay đổi, nhắc nhở: “Nói nghiêm túc một chút, Phong Thành, anh phải cẩn thận Đinh Hồng Diệu. Con người anh ta lòng dạ hẹp hòi lại quỷ kế đa đoan, lần này gặp phải thất bại lớn như vậy, không biết lần sau sẽ dùng cách thức gì để trả thù, anh nhất định phải chú ý.”
Đinh Phong Thành gật đầu: “Yên tâm đi, có bài học lần này, tôi biết phải đối phó Đinh Hồng Diệu thế nào rồi.”
Biết đối phó Đinh Hồng Diệu thế nào ư?
Ha ha, anh ta nói câu này thì nghĩ Đinh Hồng Diệu quá đơn giản rồi, cho dù là Giang Nghĩa, cũng không có nắm chắc 100% nhìn thấu chiêu số của Đinh Hồng Diệu.
Ví dụ như chuyện ngày hôm nay, nếu không phải Thang Kim Long ra tay giúp đỡ, Đinh Phong Thành chắc chắn phải thua một trận nhớ đời.
“Được, vậy anh chú ý thêm, chúng tôi đi trước.”
Nói xong, Giang Nghĩa dẫn Đinh Thu Huyền rời đi.
Giờ phút này, ở trong phòng bệnh cuối của bệnh viện nhân dân số 3 của thành phố, Weiss xuống giường bệnh, mặc xong quần áo.
Trải qua việc nghỉ ngơi mấy ngày nay, sức khỏe của anh ta về cơ bản đã hoàn toàn khôi phục.
Còn vấn đề trong lòng, vậy một chốc một lát không thể chữa lành, e là chỉ khi giải quyết được Giang Nghĩa, mới có thể khôi phục tâm hồn chịu tổn thương đó của anh ta.
Cộp cộp cộp, tiếng bước chân truyền tới, đàn em của Weiss — Đan Long Hưng đi vào.
“Tổng giám đốc, đã làm xong thủ tục xuất viện rồi, anh có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Ừ.”
Weiss cầm lấy thủ tục xuất viện, chuẩn bị rời đi.
“Cái đó, chúng ta bây giờ đi đâu? Muốn tới thủ đô hội họp với ông Rết sao?” Đan Long Hưng hỏi.
Weiss nhíu mày: “Não của cậu rơi mất rồi à? Giang Nghĩa còn chưa giải quyết được, đi tới thủ đô làm gì? Cậu có mặt mũi đi sao?”
Đan Long Hưng cúi đầu, rất buồn bực mà nói: “Giang Nghĩa bất luận là mưu trí hay thân thủ đều là hàng đầu, chúng ta đã chịu thiệt quá nhiều ở trên người anh ta, ngay cả ông Rết cũng bảo chúng ta đừng đấu tiếp với anh ta nữa. Vậy nên tổng giám đốc, tôi cảm thấy hay là thôi đi?”
“Hơn nữa bác sĩ nói rồi, bệnh của anh thật ra không có chữa tận gốc; tuy vết thương lành rồi, nhưng phải bớt nóng nảy. Nếu anh còn đấu tiếp với Giang Nghĩa, nói không chừng sẽ bị tức tới nửa sống nửa chết, đến lúc đó vết thương cũ mới cùng lúc bạo phát, tính mạng cũng sẽ nguy hiểm!”
“Vậy nên kiến nghị của tôi là chúng ta rút thôi.”
“Đàn ông không chịu thiệt trước mắt, chúng ta chấp nhận đi; đợi tới thủ đô, chúng ta liên hợp với ông Rết phát triển sự nghiệp thật lớn. Đợi tới lúc đó rồi vương giả quay về, giết về khu Giang Nam, một Giang Nghĩa cỏn con không phải có thể tùy ý giẫm chết hay sao?”
Nhất thời, bầu không khí trong phòng trở lạnh.
Weiss giơ tay rút con dao gọt hoa quả ở trên bàn lên, sau đó kề vào cổ của Đan Long Hưng, ép anh ta vào mép tường.
“Tổng giám đốc, anh muốn làm gì? Đừng kích động!”