CHƯƠNG 1475
Không thể bình tĩnh được.
Tút tút tút, tút tút tút.
Đột nhiên, thiết bị liên lạc trong túi Thạch Khoan vang lên, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng truyền vào trong tai Thạch Khoan, quả thật còn mãnh liệt hơn tiếng sấm!
Thiết bị liên lạc này là thiết bị mà hai ba con ông ta đã cài đặt trước.
Một khi bên phía Thạch Văn Bỉnh xảy ra chuyện, lập tức dùng máy liên lạc thông báo với Thạch Khoan để ông ta rời đi.
Còn núi xanh thì sợ gì mà không có củi đốt.
Chỉ cần Thạch Khoan có thể rời đi, có cơ hội thông qua hàng loạt hành động để cứu Thạch Văn Bỉnh ra khỏi nhà tù.
Lúc này, thiết bị liên lạc vang lên, chứng bỏ Thạch Văn Bỉnh đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất nghiêm trọng, có lẽ đã bị phía cảnh sát tóm được.
“Đi!”
Trong đầu Thạch Khoan không có suy nghĩ thứ hai, lập tức đứng dậy rời đi.
Sau mười phút, tại cửa lên máy bay.
Thạch Khoan đeo kính râm, đội mũ, vội vàng đi qua.
Nhưng lúc ông ta vừa đi qua, đã có mấy cảnh sát chặn đường ông ta.
Người dẫn đầu không phải là ai khác, chính là Tạ Mạnh Trí.
“Ông Thạch, ông muốn đi đâu đấy?” Tạ Mạnh Trí cười khẩy nhìn Thạch Khoan ở trước mặt, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể bắt được cái tên khốn nạn này về quy án rồi.
Nhưng….
Người đàn ông trước mặt cởi kính đen xuống, trơ mắt nhìn Tạ Mạnh Trí, hỏi: “Cảnh sát Tạ, có phải anh nhận nhầm người rồi không?”
Tạ Mạnh Trí sững sờ.
Thân hình, đường nét của người đàn ông trước mặt này giống Thạch Khoan đến tám phần, thậm chí còn mặc quần áo giống hệt nhau.
Nhưng ông ta không phải là Thạch Khoan.
Thật kỳ lạ!
Tạ Mạnh Trí sắp xếp thuộc hạ trông chừng Thạch Khoan hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn bị mất dấu.
Thạch Khoan quá xảo quyệt, đến lúc này rồi vẫn còn biết dùng chiêu kim thiền thoát xác, quá giỏi.
Tạ Mạnh Trí vội vàng hét lên: “Phong tỏa hiện trường, cấm bất kỳ ai ra vào, có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra được Thạch Khoan cho tôi!!!”
Cả sân bay đều bị phong tỏa, số lượng lớn cảnh sát tràn vào, điên cuồng tiến hành kiểm tra, lật hết các góc trong ngoài của sân bay cũng không tìm được bóng người của Thạch Khoan.
Sao có thể chứ?
Một người sống sờ sờ cứ như vậy mà biến mất ở trước mặt mọi người.