CHƯƠNG 1490
“Cũng đúng.”
Người một nhà đang thảo luận, bên ngoài lại có một chiếc xe chạy tới.
Lần này người tới là Đinh Phong Thành.
Anh ta vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Chú ba, thím ba, Thu Huyền, Giang Nghĩa, xảy ra chuyện lớn rồi. Cháu vậy mà nhận được thiệp mời của tổng phụ trách, mời cháu tham gia đại lễ nghỉ hưu vào ngày kia!”
Đinh Thu Huyền mỉm cười rồi nói: “Không tính là tin tức gì, nhà bọn em đều nhận được.
Tớ Đinh Phong Thành mới đầu còn không tin, cho tới khi nhìn thấy thiệp mời, không tin cũng phải tin.
Anh ta gãi đầu: “Thật là kỳ lạ, những nhân vật nhỏ như chúng ta sao lại được tổng phụ trách nhìn trúng chứ? Thân phận cũng không đủ. Hơn nữa chúng ta và tổng phụ. Í trách cũng không có qua lại riêng tư gì?
Bình thường không gọi chúng ta tới ngồi, bây tới sắp nghỉ hưu mới gọi chúng ta tới, đây là có ý gì? Tổng phụ trách này não bã đậu à?”
Giang Nghĩa uống ngụm nước suýt sặc.
Anh ho một tiếng: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng mắng linh tinh.”
Đinh Phong Thành đi tới vỗ vai của Giang Nghĩa: “Có điều Giang Nghĩa, cậu không cảm thấy lạ sao? Chúng tôi đều nhận được thiệp mời, chỉ có cậu không nhận được, rất kỳ lạ!”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Tôi chỉ là một người ở rể mà thôi, người ta không mời tôi cũng là điều bình thường, lạ gì chứ?”
Nói xong, anh chớp mắt với Đỉnh Phong Thành, rất là thâm ý mà nói: “Nhưng cho dù không mời tôi, chúng ta cũng có thể gặp ở hiện trường.
Đinh Phong Thành khinh thường mà nói: “Được rồi, cậu chém tiếp. Đại lễ nghỉ hưu đó là ai cũng có thể đi vào sao? Không có thiệp mời, cậu còn chưa tới cửa thì bị cảnh sát cản lại rồi. Hôm đó, tuyệt đối có hàng ngàn cảnh sát phong tỏa chặt hiện trường, ngay cả một con chim cũng không bay vào được, cậu còn muốn đi vào gặp mặt chúng tôi, đừng nói phét.”
Giang Nghĩa nhìn anh ta: “Vậy chúng ta có cần cá cược không?”
Đỉnh Phong Thành cười ha hả: “Giang Nghĩa, tôi và cậu đã cá cược vô số lần, lần nào cũng là tôi thua, nhưng lần này tôi thật sự không có khả năng thua nào hết, cậu còn muốn cược với tôi, đây là muốn cố ý thua tôi sao?”
“Ha, nhìn anh đắc ý chưa kìa, đợi anh thắng rồi hãy nói phét.”
“Được, cậu muốn cược như nào?”
Giang Nghĩa suy nghĩ một chút, nói: “Nếu ngày kia chúng ta gặp nhau ở trong đại lê nghỉ hưu, vậy thì tôi thắng, anh phải giúp tôi chăm sóc người nhà thật tốt, ngược lại tôi thua, anh nói gì thì tôi làm cái đó.”
“Hả?” Đinh Phong Thành sững ra vài giây: “Giang Nghĩa cậu có ý gì? Cậu thắng thì muốn tôi giúp cậu chăm sóc người nhà?
Cậu là mắc bệnh nan y à?”
“Không có, đừng trù tôi.”
“Vậy cậu tại sao lại đề xuất yêu cầu kỳ quái như vậy?”
Giang Nghĩa nhún vai: “Đừng hỏi nhiều như vậy, đến lúc đó anh tự nhiên hiểu, chỉ hỏi anh có dám không thôi.”
Đinh Phong Thành vui rồi: “Có gì không dám? Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu không nói, tôi cũng sẽ chăm sóc gia đình chú ba của tôi, vốn chúng tôi là người một nhà thì nên chăm sóc lẫn nhau.”
Giang Nghĩa rất an ủi mà võ vai của Đinh Phong Thành: “Cảm ơn!”