CHƯƠNG 1502
Đinh Nhị Tiến căn bản không dám quay đầu, cả người ngồi thẳng, cảm thấy đằng sau có hàng ngàn hàng vạn đôi mắt nhìn ông ta, trên thực tế cảm giác của ông ta cũng không sai, ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường gần như đều nhìn ông ta.
Rất nhiều người đều đang suy đoán, người ngôi ở chính giữa này có thân phận gì, có thể nhận được sự đối đãi như này của tổng phụ trách?
Một lát sau, Đỉnh Phong Thành hít sâu một hơi, nhìn xung quanh.
Đinh Thu Huyền nói: “Anh hai, anh rầu cái gì?”
“Giang Nghĩa.”
“Hả? Anh ấy đến rồi sao?”
“Không.” Đinh Phong Thành nói: “Em quên anh và Giang Nghĩa cá cược rồi à? Cậu ta luôn miệng nói với anh, sẽ gặp anh ở hội trường, ha ha, đại lễ còn vài phút nữa thì bắt đầu rồi, cậu ta ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, lần cá cược này anh coi như thắng chắc rồi.”
Anh ta xoay đầu nhìn sang Đinh Thu Huyền, cười ha ha nói: “Đoán chắc lúc này Giang Nghĩa đang ở trước TV xem livestream nhỉ? Nói cho cậu biết, nhìn thấy tôi ở trong TV là không tính, buộc phải gặp mặt tôi ở đây!”
“Em út em phải làm chứng cho anh, lần này Giang Nghĩa thua, anh phải kiếm lại mặt mũi đã mất trước kia, bắt cậu ta làm…
làm tài xế cho anh một tháng, ha ha”
Tuy là nói đùa, nhưng cũng nhìn ra Đinh Phong Thành đối với ván cược lần này là tất thắng.
Đinh Thu Huyền thở dài.
Cô cũng cảm thấy Giang Nghĩa thua chắc rồi, mắt thấy đại lễ sắp diễn ra, Giang Nghĩa ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, sao có thể thắng được chứ?
Chỉ là cô không hiểu, đây rõ ràng là cục diện sẽ thua, tại sao Giang Nghĩa còn muốn cá cược?
Cố ý thua một ván, để Đinh Phong Thành tìm lại mặt mũi?
Hoàn toàn không có lý.
Đinh Thu Huyền lắc đầu, không nghĩ nữa, một chuối sự việc xảy ra ngày hôm nay đã đủ kỳ lạ rồi, đầu tiên là nhận được thiệp mời, rồi bị cảnh sát bắt tới cục cảnh sát, sau đó Đường Văn Chương đích thân phái người đón về, sau đó Đường Văn Chương còn quỳ trước Định Nhị Tiến, cuối cùng mấy nhân vật nhỏ như bọn họ vậy mà ngồi ở hàng ghế đầu!
Một chuôi sự việc này quá kỳ lạ rồi.
Đinh Thu Huyền cảm thấy, hôm nay bất luận xảy ra chuyện gì nữa, cô cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì không có chuyện gì kỳ quặc hơn chuyện xảy ra trước đó rồi.
Keng keng keng…
Tiếng gõ liên tiếp gõ vang 12 tiếng, Lâm Chí Cường từ đằng sau cánh gà đi ra giữa sân khấu, khẽ cúi người với tất cả mọi người.
“Thưa các quý ông, quý cô, tôi thay tổng phụ trách nói một tiếng ‘cảm ơn với mọi người, cảm ơn mọi người đã tới tham gia đại lễ thoái ẩn của tổng phụ trách ngày hôm nay”
“Không nói nhiều thêm nữa, bây giờ, xin mời tổng phụ trách, lên sân khấu!”
Lâm Chí Cường khẽ mỉm cười lùi sang một bên, để lại chỗ trống trên sân khấu.
Nhân vật chính của ngày hôm nay lên sân khấu.
Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, không dám sơ ý, ngay cả mắt cũng không chớp, nhìn chằm chằm về phía lối vào sân khấu.