CHƯƠNG 1511
Đinh Thu Huyền không dám tin hỏi: “Chồng à, em thật sự không nghĩ đến anh lại lợi hại như vậy, làm thế nào mà anh có thể làm được? Năng lực của anh là cái gì? Dựa vào cái gì mà anh có thể làm tổng phụ trách của Giang Nam? Dựa vào cái gì mà anh có thể gây dựng được nhiều công ty lớn như vậy?”
Giang Nghĩa cười haha: “Anh đã nói với em từ lâu rồi.”
“Vậy sao? Lúc nào?”
“Ngày đầu tiên anh trở về nhà, ở bữa tiệc của gia tộc.”
“Nói rồi hả?”
TU?
Đinh Thu Huyền nhớ lại: “Không nhớ, anh đã nói gì?” : Giang Nghĩa cười: “Lúc đó anh đã nói, chức vị của của anh ở biên giới phía tây là chiến thần Tu La’. Có thể làm tổng phụ trách của Giang Nam, có thể thành lập được nhiều công ty lớn như vậy, mỗi lần có thể đều biến nguy thành an, chỉ dựa vào bốn chữ này mà thôi.”
Nói như thế này, Đinh Thu Huyền quả thật đã nhớ lại.
Đúng là có chuyện này.
Còn nhớ, lúc đó Giang Nghĩa nói xong bốn chữ này, Đinh Thu Huyền, ông nội, Đinh Hoành Liễu, Đinh Phong Thành đều xem thường, không quan tâm, Đường Văn Chương còn chế giễu không có chức vị này.
Cô hỏi: “Lúc đó Đường Văn Chương nói không có chức vị này, anh ta làm phó chỉ huy ở đông vực, không có lý do gì lại không biết.”
Giang Nghĩa cười: “Lúc đó anh cũng đã giải thích rồi, anh ta không biết, chỉ là vì cấp bậc của anh ta quá thấp. Người ở bên dưới, sao có thể biết được biến động ở bên trên chứ?”
Đinh Thu Huyền ngây người.
Đường Văn Chương đối với bọn họ là một người cao cao tại thượng, ở trong mắt Giang Nghĩa hóa ra lại là một nhân vật ở tầng lớp thấp nhất, cấp bậc vô cùng thấp mà thôi?
Haha, quá khoa trương rồi?
Thực ra, lúc đó quả thật Giang Nghĩa cũng đã giải thích, nhưng bởi vì quá khoa trương, nên không có ai tin, còn chế giễu Giang Nghĩa một trận.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc đó có thêm chút nghỉ ngờ, sau này sẽ không có hàng loạt chuyện xảy ra.
Đinh Thu Huyền tò mò hỏi: “Vậy chức vị ‘chiến thần Tu La’ so với phó chỉ huy Đông vực của Đường Văn Chương, thì cao hơn bao nhiêu?”
“Ừm…” Giang Nghĩa suy nghĩ một lúc: “Không nhiều, cũng chỉ cao hơn mười mấy cấp mà thôi.”
Mười mấy cấp?
Còn gọi là không nhiều?
Đó chính là sự khác biệt giữa kiến và voi đó?
Đinh Thu Huyền hoàn toàn sững sờ, nếu như biết thân phận và địa vị của Giang Nghĩa tôn quý như vậy từ sớm, cô cũng không cần suốt ngày phải chịu sự chỉ trích của người khác.
“Vậy bây giờ anh vần là chiến thần Tu La hả?”
Giang Nghĩa do dự một lúc, đang định trả lời, thì nghe thấy Đinh Nhị Tiến ở ngoài phòng khách lớn tiếng hét lên: “Giang Nghĩa! Giang Nghĩa cậu mau ra đây, người ở biên giới phía Tây đến rồi!”
Giang Nghĩa gật đầu, người nên đến cuối cùng cũng đã đến rôi.