CHƯƠNG 1529
Đổi thành hai ngày trước, Bàng Trung Cương cho dù muốn gặp Giang Nghĩa một lần cũng phải xin báo cáo trước.
Hiện tại Bàng Trung Cương lại có thể không cần kiêng ky đứng ở trước mặt Giang Nghĩa, li3m bụng, ngửa đầu, đùa giốn thật oai phong.
Anh ta nói: “Giang Nghĩa, anh mau chết tâm đi, hôm nay anh không đi được đâu, tới từ đâu liền trở về đó đi. Tôi nói với anh, không riêng gì sân bay này anh không đi được, tất cả sân bay, nhà ga, bến xe, trạm ra vào tôi đều có người, căn bản anh đi không nổi!”
“Giang Nghĩa, tôi muốn cho anh biết kết cục khi đắc tội Bàng Trung Cương tôi!”
“Anh không còn là người phụ trách nữa.
Đừng có lấy bộ dáng trước kia làm việc, nói cho anh biết, hiện tại anh ngay cả một con chó cũng không bằng, thành thành thật thật cụp đuôi làm người cho tôi đi!”
Bàng Trung Cương vung tay lên: “Đuổi người ra ngoài cho tôi!”
Hai cảnh sát lập tức đi qua muốn đuổi Giang Nghĩa, Nhậm Chỉ Lan ra ngoài.
Nhậm Chỉ Lan nóng nảy: “Các người dám?!
Tôi liêu mạng với các người!”
Giang Nghĩa kéo bà ta lại. Nếu bàn về thân thủ, Giang Nghĩa căn bản không sợ ai, thế nhưng hôm naÿ anh tuyệt đối không thể động tay.
Anh không phải là tên côn đồ, nói gì cũng không thể động tay với cảnh sát.
Tấn công cảnh sát không phải là chuyện đùa.
Hiện tại anh cũng không có phạm tội, nhưng nếu như động thủ, Bàng Trung Cương muốn thu xếp tội danh gì cho anh đều có thể.
Tuy nhiên…
Điều này cũng không có nghĩa là Giang Nghĩa thật sự có thể mặc người giảm đạp.
Anh lạnh mặt nhìn Bàng Trung Cương cách đó không xa: “Quan uy của anh thật lớn a!
Bàng Trung Cương, tôi cho anh 10 giây để suy nghĩ, tránh đường ra, hoặc là…”
Bàng Trung Cương khoát tay: “Đừng nói nhảm, nói cho anh biết, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh đi. Giang Nghĩa anh cũng ít hù dọa tôi đi, hiện tại anh một chút quyền lực cũng không có. Không có quyền ra lệnh cho ai. Anh nghĩ tôi còn sợ cậu sao? Tỉnh lại đi, đồ ngu!”
Giang Nghĩa ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Anh vừa chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi, kết quả một đám cảnh sát liền vọt vào, người dân đầu lại cởi mở cười nói: “Ngài Giang, ngài muốn rời đi sao không thông báo cho tôi một tiếng? Khiến tôi thiếu chút nữa bỏ lỡ thời gian đưa tiên.”
Người tới không phải ai khác, chính là cấp dưới của Giang Nghĩa – đội trưởng đội cảnh sát Tạ Mạnh Trí.
Bàng Trung Cương vừa thấy Tạ Mạnh Trí tới, sắc mặt hơi thay đổi.
“Đội trưởng Tạ, sao anh lại tới đây?” Bàng Trung Cương biết rõ còn cố hỏi.
Tạ Mạnh Trí nói: “Đây không phải là nói nhảm sao? Ngài Giang phải rời khỏi khu Giang Nam rồi, tôi không nên tới đưa tiễn sao?”
Bàng Trung Cương cười lạnh nói: “Anh ta chỉ là một người dân bình thường mà thôi, cần gì phải tiên?”