Chiến Thần Tu La

Chương 1563



Chương 1563

Tất cả mọi người đều ngồi lại vị trí cũ.

Người quản lý tiếp tục nói: “Bây giờ, mọi người có 5 phút để viết ra phương án chữa trị, phối thuốc hay phẫu thuật, cứ việc viết.

Có điều tôi phải nhắc một câu, mọi người là bác sĩ, tuyệt đối không thể vì để vượt qua tuyển chọn mà đặt cược. Nếu mọi người không nắm chắc thì đừng viết phương án linh tỉnh.”

“Không biết chữa không sao cả, còn hai đề nữa có thể chọn.”

“Nếu chữa hỏng cho người ta, vậy mọi người không những không vượt qua tuyển chọn, sau này cũng không cần tới đây nữa!

“Được rồi, 5 phút bấm giờ bắt đầu, mọi người bắt đầu đi!”

Mọi người nhìn nhau, ai ai cũng cầm bút và giấy, do dự không quyết.

Có một vài người nhìn ra một chút manh mối, nhưng trong lòng không nắm chắc, mãi không dám đặt bút.

Nếu không chữa khỏi thì không có lần sau.

“Dứt khoát… từ bỏ đi?”

“Phải, nếu bệnh này chữa không khỏi, sau này chúng ta không tới được nữa, không thể cược bừa.”

“Còn hai đề nữa có thể thử, không cần cược ở đề đầu tiên.”

“Nói rất đúng, nói rất đúng.”

Phần lớn mọi người đều chọn từ bỏ.

Một phần nhỏ trong đó sau khi viết xong, nghĩ kỹ lại, lại vo tờ giấy trong tay thành một cục rồi ném vào sọt rác.

4 phút trôi qua, chỉ có một mình Mạc Nguyên hoàn thành phương án.

Anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực đưa phương án chữa trị cho người quản lý, khi đi còn quay đầu, vô tình hay hữu ý mà nhìn Giang Nghĩa, chỉ thấy trên giấy Giang Nghĩa để trống.

Mạc Nguyên đã cười.

“Tên lang băm, anh trước đó không phải là rất hống hách sao? Còn nói cái gì mà tôi sẽ thua anh.”

“Ha ha, anh một chữ cũng không viết, làm sao thắng được tôi?”

“Quả nhiên giống như tôi nghĩ, bác sĩ của khu Giang Nam các người đều là thùng cơm, rác rưởi, phân chó!”

Nói xong, anh ta huênh hoang trở lại chô ngồi của mình.

Bạch Dương nhíu chặt mày, rất không vui.

Anh ta nhìn tờ giấy trắng tỉnh của Giang Nghĩa, vội hỏi: “Bác sĩ Giang, bệnh của người đàn ông này quả thật khó chữa trị vậy sao?”

Giang Nghĩa cười ngại ngùng.

“Bệnh ngược lại không khó chữa, chỉ là phương thuốc này có hơi khó kê, nhất thời thật sự không nghĩ ra thuốc gì thích hợp.”

Đột nhiên, anh nhớ tới lời mà Mạc Nguyên vừa nói, lập tức có linh cảm.

“Ha, đúng rồi, thứ anh ta nói, không phải là một vị thuốc tốt sao?”

Lập tức Giang Nghĩa cầm bút lên, viết phương thuốc xoạt xoạt trên tờ giấy.