Chương 1582
“Ông đây nói như vậy đấy! Tôi không ngại nói với ba người, hôm nay chủ tịch Giang thực sự muốn tham dự bữa tiệc, nên đặc biệt yêu cầu chúng tôi phải canh phòng nghiêm ngặt, không cho phép bất kỳ phóng viên nào trà trộn vào. Ba người các anh đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.”
Bạch Dương vừa sốt ruột vừa tức giận.
Đã từng gặp những người ngu ngốc, nhưng chưa từng thấy ai ngu ngốc như thế này.
Vậy mà có nhân viên bảo vệ xem khách mời là phóng viên, chặn ở bên ngoài, đâu có thể như thế được.
Giang Nghĩa bước lên phía trước một bước, thờ ơ nói: “Chúng tôi quen biết với giám đốc Lưu của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, anh có thể hỏi giám đốc Lưu, anh ấy sẽ chứng thực thân phận của chúng tôi.”
Nhân viên bảo vệ cười haha.
“Ồ, giả vờ cũng giống đó. Giám đốc Lưu của chúng tôi sẽ quen biết cái loại rác rưởi như mấy người sao?”
“Những người mà giám đốc Lưu của chúng tôi tiếp xúc, đều là những nhân vật lớn, có máu mặt, chứ không phải cái loại nghèo kiết xác, ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không có mà mặc.”
“Mau cút đi.”
“Nếu còn không cút đi, ông đây sẽ cho anh biết thế nào là lợi hại.”
Thì ra vấn đề năm ở trang phục.
Nếu như ba người bọn họ mặc trang phục đắt tiền, có lẽ nhân viên bảo vệ sẽ không có thái độ ngông cuồng như vậy.
Giang Nghĩa bất lực, móc điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại.
Nhân viên bảo vệ sốt ruột: “Anh làm gì? Gọi người đúng không? Có phải gọi người đến không?”
Giang Nghĩa thờ ơ nói: “Đừng căng thẳng, tôi gọi Lưu Cảnh Minh đi xuống đón chúng tôi”
Nhân viên bảo vệ cười haha: “Một thằng nhãi ranh như anh giả vờ cũng giống đó, nghĩ tôi sẽ mắc lừa có đứng không? Còn gọi điện thoại cho giám đốc Lưu của chúng tôi, úi chà, giám đốc Lưu của của chúng tôi biết cậu là ai hả? Đồ rác rưởi.”
Vây tay, lập tức có bốn năm nhân viên bảo vệ đi đến, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy.
Nhìn tình hình này, mấy người Giang Nghĩa còn không đi, sẽ không tránh khỏi bị đánh một trận.
Đúng lúc đám nhân viên bảo vệ hùng hổ xông đến Giang Nghĩa, đột nhiên, một tiếng hét truyền đến.
“Đứng hết lại cho tôi!”
Giọng nói này….
Nhân viên bảo vệ quá quen thuộc, không cần quay đầu nhìn cũng biết là giọng nói của Lưu Cảnh Minh.
Lén lút liếc nhìn, quả nhiên là Lưu Cảnh Minh.
“Giám đốc Lưu, sao anh lại xuống đây?”
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng đi đến.
Vừa đi đến phía trước, Lưu Cảnh Minh đã giơ tay lên cho anh ta một cái tát, đau rát.
“Giám đốc Lưu, anh đây là?”
Lưu Cảnh Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Không hiểu? Bác sĩ Giang là khách quý mà chủ tịch của chúng tôi đích thân mời đến, cậu lại còn dám ra tay đánh người ta, haha, cậu định làm phản hả!”
Đội trưởng đội bảo vệ sửng sốt.