Chương 1592
Rượu mạnh Thanh Hà 75 độ, người bình thường đều uống một ly là gấy, có thể uống liên tiếp hai ly, còn vững vàng uống hai ly nhanh như vậy, gần như không có.
Không cần nghỉ ngơi lấy hơi luôn!
Phải biết là loại rượu này không chỉ bốc chậm, mà “độ ngấm ban đầu” cũng lớn!
Giang Nghĩa lau miệng, nhìn Thường Hướng Đông cười như có như không, nhẹ giọng hỏi: “Sao, Trưởng phòng Thường không uống một ly sao?”
Không biết tại sao, Thường Hướng Đông bị Giang Nghĩa nhìn tới nỗi run bần bật.
Đôi mắt của Giang Nghĩa giống như Tu La địa ngục, sâu thẳm và đáng sợ, những ai bị nhìn chằm chằm vào sẽ bất giác sợ hãi.
“Cái dố lô Nhìn thấy bộ dạng run rẩy của Thường Hướng Đông, Giang Nghĩa khinh thường nói: “Trưởng phòng của Khoa học kỹ thuật Thành Lạc sao lại run rẩy như đàn bà vậy?
Thật đáng xấu hổi”
“Nếu anh đã muốn làm đàn bà, được, vậy hôm nay làm đàn bà đi, làm hầu rượu rót rượu đi.”
“Nào, rót đầy tiếp!”
Thường Hướng Đông chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ thực sự trở thành “đàn bà”.
Anh ta run rẩy đứng bên cạnh Giang Nghĩa, giống như một nữ nhân viên hầu rượu, rót đầy ly thứ ba.
Dù rất sợ nhưng trong lòng Thường Hướng Đông vấn không phục.
Anh ta lạnh lùng nhìn Giang Nghĩa: Anh uống được lắm chứ gì? Có bản lĩnh thì uống tiếp đi! Rượu mạnh như vậy, tôi không tin anh có thể tiếp túc uống như thế, cứ tiếp tục như thế này, anh không uống cho chết thì cũng nôn thốc nôn tháo thôi, cứ đợi bị mất mặt đi.
Thật không may, Giang Nghĩa không để anh ta thực hiện ước nguyện của mình.
Giang Nghĩa nhanh chóng uống cạn cốc thứ ba, không có bất kỳ phản ứng nào, cơ bản là không đã.
Anh thậm chí còn ném ly đi, cầm bát canh trên bàn lên, đổ canh vào thùng rác, rồi ra lệnh cho Thường Hướng Đông rót hết rượu còn lại vào bát canh.
“Rót cho tôi II”
Thường Hướng Đông không dám hó hé, ngoan ngoấn rót rượu cho Giang Nghĩa.
Rót hết một chai vấn không đủ nên nhanh chóng mở chai thứ hai, đổ hết vào bát canh.
Toàn bộ một chai rưỡi Thanh Hà đều ở đây.
Giang Nghĩa hài lòng bưng bát canh lên, ngửi mùi thơm của rượu, hưng phấn nói: “Thật đáng tiếc, loại rượu thơm như vậy chỉ có thể uống một lần, sau này không biết còn có thể nếm lại được không.”
“Ôi thôi, được nào hay ngày nấy, cạn ly!”
Anh nâng bát canh lên.
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều tập trung qua, mấy người bàn phía sau không thấy được, dứt khoát đứng lên ghế nhìn qua đây.
Mọi người đều thót tim.
Đã nghe từ ‘tửu lượng như biển” từ lâu nhưng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến, hôm nay Giang Nghĩa thực sự đã dạy cho tất cả mọi người một bài học, cho họ biết tường tận “tửu lượng như biển” là gì.