Chương 1595
Lưu Cảnh Minh đích thân đưa đám người Giang Nghĩa qua đó.
Số 556, phố Duyên Hà Tây, một biệt thự đơn lập.
Ở đây được coi là nơi dừng chân chính thức của Giang Nghĩa ở thủ đô.
Lưu Cảnh Minh nói: “Cậu Giang, từ bây giờ các anh sẽ sống ở đây, phía bên công ty, hôm nay tôi sẽ thương lượng với chủ tịch xem nên sắp xếp cho anh một vị trí phù hợp như thế nào để anh nhanh chóng hòa nhập với công ty. Sáng ngày mai anh đến công ty, chủ tịch sẽ truyên bố trước mọi người.”
“Làm phiền rồi.”
“Đừng khách sáo. Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây, có gì cần căn dặn cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Lưu Cảnh Minh quay người bước đi, Giang Nghĩa ở phía sau hô hoán một câu có vẻ nhẹ nhàng bay bổng: “Giám đốc Lưu, Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc vốn là do anh kế nhiệm, tôi lại thớt tay trên vô cớ như vậy, anh không căm ghét tôi sao?”
Bước chân của Lưu Cảnh Minh đột nhiên dừng lại.
Một lúc sau, Lưu Cảnh Minh mỉm cười, quay đầu lại nói: “Đương nhiên là không, anh là con trai ruột của chủ tịch, con nối nghiệp cha, đương nhiên anh tiếp quản chức chủ tịch là thích hợp nhất. Cậu cả, anh yên tâm, cho dù là chủ tịch hay là anh, tôi đều sẽ nõ lực hết sức phụ tá.”
Giang Nghĩa gật gật đầu: “Giám đốc Lưu, anh thật là một người tốt.”
“Cảm ơn cậu cả đã khen, vậy tôi đi trước đây?”
“từ”
Lần này Lưu Cảnh Minh thực sự rời đi.
Nhậm Chỉ Lan ở bên cạnh Giang Nghĩa, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng rời đi của Lưu Cảnh Minh, nói với vẻ rất cảm khái: “Cậu giám đốc Lưu này thật là một đứa trẻ không tồi, còn trẻ tuổi như vậy mà đã có thể ngồi lên chức tổng giám đốc rồi, tài năng và phẩm đức đều là hạng nhất. Đối với việc Nghĩa cháu cướp vị trí của cậu ta mà cậu ta cũng không căm hận chút nào, thật là đứa trẻ tốt, không tồi, không tồi.
Giang Nghĩa và Bạch Dương nhìn nhau, mỉm cười không nói lời nào.
“Dì Nhậm, chúng ta vào biệt thự xem xem trước đi.”
“Được.
Ba người bước vào biệt thự, ngó trước ngó sau một vòng.
Ngôi biệt thự này không được coi là quá lớn, diện tích hơn 600 mét vuông, phía trước có sân, phía sau có bể bơi, có hầm để xe dưới đất, ba tầng phía trên mặt đất và một tầng dưới hầm.
Trên mặt đất, tầng một là phòng khách với các thiết bị giải trí đa dạng.
Tầng hai là phòng nghỉ ngơi.
Tầng ba thì phần lớn là một số phòng chức năng như phòng sách, phòng gym…
Có thể có được một ngôi biệt thự sang trọng như vậy ở thủ đô, giá trị chắc chắn phải hơn 300 tỷ, có thể thấy Giang Hàn Phi thực sự rất giàu có.
Ba người tắm rửa xong, ngồi trên chiếc sô pha trong phòng khách, Giang Nghĩa bật TV lên, đóng cửa lại.
Sau khi im lặng xem TV được 10 phút, Giang Nghĩa đột nhiên không biết cố ý hay vô ý mà hỏi một câu: “Dì Nhậm, dì cảm thấy Giang Hàn Phi này thực sự chính là ba của cháu sao?”
Nhậm Chỉ Lan sững sờ một chút.
“Hả… Đương nhiên là đúng rồi, ông ấy gần như giống hệt trước đây. Nếu không phải là Hàn Phi, sao có thể có người giống như vậy chứ?”