“Không phải anh cầm dao kề vào cổ Kha Văn Thông, ép ông ta ký vào bản hợp đồng này đấy chứ?”
“Nói cho anh biết, làm như vậy là phạm pháp đấy, trong tình huống này, hợp đồng được ký kết là vô hiệu, anh biết không?”
Giang Nghĩa cười haha, chỉ vào điện thoại bên cạnh: “Nếu anh đã hoài nghi như vậy, không băng gọi điện thoại hỏi Kha Văn Thông xem sao?”
Lưu Cảnh Minh nhìn điện thoại trên bàn, trong lòng nảy sinh một chút do dự.
Anh ta không muốn gọi sao?
Không, anh ta rất muốn thực hiện cuộc gọi này để xác nhận một chút, nhưng anh ta vô cùng lưu tâm đ ến rắc rối sau khi gọi cuộc gọi này.
Nếu xác nhận rằng Giang Nghĩa giở trò dối trá thì còn dễ nói.
Nhưng một khi là Kha Văn Thông cam tâm tình nguyện thì Giang Nghĩa chính là đạt được thông qua một số thủ đoạn đặc biệt nào đó, vậy phải làm thế nào?
Hơn nữa, Lưu Cảnh Minh cảm thấy khả năng sau cực lớn.
Giở trò dối trá không có ý nghĩa gì, đợi đến lúc thực sự hợp tác chắc chắn sẽ bại lộ.
Mặc dù không biết Giang Nghĩa đã sử dụng biện pháp gì nhưng có thể khiến Kha Văn Thông vui vẻ ký hợp đồng và đưa ra giá cao như vậy, chắc chắn Giang Nghĩa đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ.
Trên thực tế, Giang Nghĩa căn bản không bỏ ra cái giá gì cả, ai bảo anh cứu Triệu Dung một mạng chứ?
Lưu Cảnh Minh không biết chân tướng, chỉ có thể đoán bừa.
Lúc này, Thường Hướng Đông không xem nổi nữa, anh ta hừ lạnh một tiếng, bước đến bên bàn, nói: “Gọi thì gọi, anh tưởng bọn tôi sẽ bị anh dọa sợ sao? Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại qua đó tìm Kha Văn Thông hỏi xem.
Vào lúc anh ta vừa giơ tay về phía điện thoại, Lưu Cảnh Minh đột nhiên hét lên một tiếng: “Láo xược, Thường Hướng Đông, anh muốn làm gì?”
Lời nói này khiến Thường Hướng Đông sững sờ.
Từ trước đến nay, Thường Hướng Đông luôn một lòng trung thành với Lưu Cảnh Minh, Lưu Cảnh Minh cũng luôn đối xử với Thường Hướng Đông như anh em tốt, chưa từng hét lên một cách không nể mặt như vậy.
Đây là sao vậy?
Chỉ nghe thấy Lưu Cảnh Minh nói với vẻ không vui: “Phó chủ tịch Giang là thân phận gì, sẽ giở trò dối trá đó sao? Hợp đồng cũng đã được chứng thực là có hiệu lực rồi, anh còn muốn chứng minh điều gì?
Thường Hướng Đông, chú ý thân phận của anh, sau này nói chuyện với phó chủ tịch Giang lịch sự một chút.”
Thường Hướng Đông nuốt nước bọt, nghe ra được Lưu Cảnh Minh đang thực sự tức giận.
Thế nhưng… tại sao chứ?
Anh ta đâu biết Lưu Cảnh Minh tức giận là vì anh ta quá ngu ngốc.
Lưu Cảnh Minh chấp tay với Giang Nghĩa: “Phó chủ tịch Giang, thực sự xin lõi, những người dưới quyền này quá không biết lớn nhỏ, khiến anh chịu uất ức rồi.”
Giang Nghĩa xua tay: “Không sao.
Lưu Cảnh Minh vẫy tay với một nhân viên: “Tuần Dương, công việc của Dream Network giao cho cậu.”