“Đúng vậy.” Miêu Đồng vừa ăn sô cô la vừa nói: “Cứ cảm thấy kỳ quái, giống như bị người khác giở trò ở đầu đó. Nhưng học trưởng nói không có vấn đề thì chính là không có vấn đề rồi, tôi cũng không cần phải tăng thêm khối lượng công việc cho mình, tin tưởng học trưởng là được rồi.”
Tin tưởng học trưởng là được rồi?
Giang Nghĩa nheo mắt lại, nói với vẻ vô ý: “Có lúc nên tin tưởng chính mình, nên kiên trì đến cùng.”
“ý anh là gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy có lúc cô nên có chút lòng tin với bản thân, học trưởng kia của cô cũng không hẳn lúc nào cũng đúng, phải không?”
Nói xong, Giang Nghĩa cũng thu dọn đồ đạc, xoay người rời đi.
Trong lòng Giang Nghĩa, anh vấn quan tâm đ ến việc làm thế nào để dò la ra thông tin của thành phố ngầm hơn.
“Tin tưởng chính mình sao?” Miêu Đồng bĩu môi, lại nhìn bảng hạng mục trong tay.
Quả thực, cô ta luôn cảm thấy bảng hạng mục này có vấn đề.
Nhưng…
Học trưởng đích thân lập ra, lại có hai đồng nghiệp kiểm tra chặt chế, không nên xuất hiện vấn đề mới phải, mình có cần phải tăng thêm khối lượng công việc cho chính mình, vẽ vời thêm chuyện không?
Miêu Đồng bật cười.
“Mình đang làm gì vậy?”
“Tại sao không tin tưởng học trưởng mà cứ lựa chọn tin lời của tên khốn Giang Nghĩa chỉ biết làm ít hưởng nhiều kia chứ?”
“Mình không muốn tăng khối lượng công việc cho mình.”
“Mau chóng hoàn thành mấy trang cuối cùng rồi về nhà cày phim thôi.”
Miêu Đồng hoàn toàn vứt lời kiến nghị của Giang Nghĩa ra sau đầu, vấn bằng lòng tin tưởng vào học trưởng tốt của cô ta.
Ở một góc không có người của Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.
Tối đen một mảng.
Tuần Dương lặng lẽ lấy điện thoại di động ra và gọi điện đến một số lạ.
“Alo, cô Laura, tôi đã làm theo những gì cô nói.”
“Đối phương có nghi ngờ không?”
“Có, có điều bị tôi áp chế rồi, theo dự kiến, ngày mai sẽ có kết quả.”
“Rất tốt “Vậy thì cô Laura, thù lao lần này của tôi?”
“Ba tỷ, gửi đến thẻ tiết kiệm đứng tên cậu.”
“Cảm ơn!”
Sau khi cúp điện thoại, Tuần Dương mừng thầm trong lòng, tự nhủ: “Em gái khóa dưới ơi em gái khóa dưới, đừng trách tôi tàn nhấn, câu nói của người xưa rất hay, người không vì mình trời tru đất diệt.”
“Vì vinh hoa phú quý của học trưởng, cô hi sinh một lần nhé?”
Ngày hôm sau, khi Giang Nghĩa đến phòng nghiên cứu phát triển, không ngờ lại phát hiện Miêu Đồng thực sự đã nằm ngủ trên ghế sofa của công ty.