Mình khổ cực tăng ca, tiên còn chưa kiếm được thì không nói, sao cuối cùng lại còn phải trả lại cho công ty 15 tỷ? Trên đời này nào có đạo lý như vậy chứ?
“Trưởng phòng Thường, tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?”
“Hơn nữa, hạng mục này không phải do tôi chịu trách nhiệm chính, là…”
Thường Hướng Đông lập tức ngắt lời cô ta: “Không phải cô chịu trách nhiệm chính?
Haha, lời nói này mà cô cũng có thể nói ra được? Bảng hạng mục là cô làm ra, trước sau đều là do cô làm, mấy người Tuần Dương bọn họ đều là người trợ giúp cho cô. Cô còn nói không phải cô chịu trách nhiệm chính?”
Miêu Đồng càng thêm hoảng sợ.
Thực ra, người chịu trách nhiệm chính của hạng mục này là bản thân Thường Hướng Đông, chỉ có điều Thường Hướng Đông không làm gì, tất cả công việc đều giao cho người dưới quyền làm.
Bởi vì Miêu Đồng có lai lịch thấp nhất nên phải làm nhiều nhất.
Bây giờ thì hay rồi, làm nhiều nhất tương đương với gánh trách nhiệm chính?
Miêu Đồng không cam tâm cầm bảng hạng mục lên xem, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu, kết quả không xem còn được, vừa xem đã không nén được cơn giận.
Những chỗ xuất hiện vấn đề này đều là những chỗ mà học trưởng Tuần Dương tự nhận là không có vấn đề’.
Thực ra, tối hôm qua Miêu Đồng đã cảm thấy có gì đó không đúng, thậm chí Giang Nghĩa còn khuyên cô ta phải tin tưởng vào phán đoán của chính mình.
Kết quả thì sao?
Miêu Đồng xem lời nói của Giang Nghĩa như gió thoảng bên tai, thà rằng tin tưởng Tuần Dương chứ không thèm tin tưởng vào phán đoán của mình, cho nên cuối cùng mới có kết quả như vậy.
Nếu như cô ta có một chút lòng tin đối với mình hoặc là đối với Giang Nghĩa thì cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.
“Trưởng phòng Thường, những sai lầm này không phải là do tôi tạo ra.” Miêu Đồng đưa ra những lời giải thích cuối cùng cho mình: “Là Tuần Dương, chính là anh ta…”
“Ha hả, cho đến bây giờ mà cô còn muốn ngụy biện nữa à?” Thường Hướng Đông tức giận nói: “Sáng ngày hôm nay Tuần Dương đã báo cáo với tôi rồi, nói cô cậy quyền độc đoán, không nghe khuyên bảo.
Rõ ràng Tuần Dương đã phát hiện ra một sai lầm rất lớn cả trong và ngoài dự án, nhưng cô lại bảo thủ không chịu nghe lời người ta, cuối cùng mới có thể gây ra tổn thất to như thế. Miêu Đồng, bây giờ cô còn vừa ăn cướp vừa la làng, cắn ngược lại Tuần Dương à? Sao lòng dạ của cô lại đen tối như thế chứ?”
“Tôi…” Miêu Đồng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Thường Hướng Đông giao người phụ trách cho Miêu Đồng, Tuần Dương lại đẩy hết sai lầm cho Miêu Đồng, người nên chịu trách nhiệm cho sai lầm này lại lập tức đẩy hết tất cả các vấn đề lên người Miêu Đồng.
Cô gái đáng thương này đã trở thành hình nhân thế mạng cho hai người đàn ông đó.